"Ngõ Vân Hà!"
Thẩm Bình ngẩng đầu liền nhìn thấy ba chữ lớn này, phía trên ẩn chứa một cỗ khí tức đặc biệt, tựa hồ giống với Vân Sơn phường, nhưng uy áp phía trên yếu đi không ít.
Ngay tại cửa ngõ là lục tục các tu sĩ đang ra vào.
Hắn lấy ra tấm mộc bài với dòng chữ: Tiểu viện 056, phòng 2, loại C.
Toàn bộ ba trăm căn tiểu viện ở ngõ Vân Hà phân biệt rõ ràng.
Một trăm căn loại C tiếp giáp với cửa ngõ, mà tiểu viện Thẩm Bình thuê ở phía bắc dưới chân núi Vân Sơn, nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy mây mù lượn lờ cách đó không xa, phảng phất như điện Tiêu Cung, là nơi khu vực Kim Dương tông toạ lạc.
Oanh.
Vừa bước vào tiểu viện, Thẩm Bình và Vu Yến đã lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí dồi dào đập thẳng vào mặt, loại trình độ nồng đậm này khiến tu sĩ nhịn không được mà muốn ngồi xếp bằng tu luyện.
So với ngõ Hồng Liễu, quả thực khác nhau một trời một vực, chả trách nhiều tu sĩ như vậy đều phải chen vỡ đầu tiến vào.
Linh khí kết nối linh mạch quả thực làm cho người ta đắm chìm.
Nhìn lướt qua, những phòng khác đều đóng chặt cửa phòng, cũng không biết bên trong có tu sĩ hay không, ở cửa phòng có trận pháp cấm chế ngăn cách, thần thức rất khó xuyên qua để dò xét.
"Đi, vào phòng!"
Thẩm Bình bước lên phía trước, trận pháp ở cửa phòng số hai rất nhanh đã nhận ra khí tức mộc bài, “crắc” một tiếng, chậm rãi mở ra.
Vu Yến đi theo phía sau, khóe môi lộ ra ý cười.
Khi bốn người bước vào phòng, trận pháp liền ghi nhớ lại khí tức của bọn họ, về sau không cần dùng mộc bài cũng có thể thoải mái ra ngoài.
"Wow, không gian thật lớn!"
Vào phòng, Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh rốt cuộc không kìm được niềm vui sướиɠ trong lòng, tò mò đánh giá căn phòng.
Nơi đây được chia làm hai gian phòng nhỏ, một phòng chính, mộ tĩnh thất.
Dù không có Tụ Linh Trận, nhưng các cơ sở vật chất khác lại cực kỳ hoàn thiện, còn có chức năng nhỏ như tránh bụi, trữ nước.
"Vu đạo hữu, chúng ta lên lầu trước."
Thiết kế trên lầu và dưới lần cơ bản đều như nhau, chỉ là có thêm một cửa sổ trời, làm cho cả phòng có vẻ sáng lên rất nhiều.
Thẩm Bình lấy ra đủ loại đồ vật từ túi trữ vật.
Thê thϊếp hưng phấn bày biện giường gỗ gấm cùng với các vật dụng khác ra.
Sắp xếp xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng trở nên ảm đạm.
Thẩm Bình đứng dưới cửa sổ trời, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy rõ ràng bầu trời đêm rực rỡ đầy sao.
“Thật tốt!”
Đứng một lúc, hắn đóng cửa sổ trời lại, đi tới gian phòng, sau đó lấy ra một tấm phù chú, huyết mặc cùng bút vẽ phù ra, gian phòng này rộng rãi hơn bên ngõ Hồng Liễu nhiều, dù hắn muốn nghỉ ngơi ở bên trong cũng không có vấn đề gì.
Hô.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Bình nhắm mắt lại để trái tim mình dần dần bình tĩnh.
Chuyển đến ngõ Vân Hà, bên trong phường thị, an ninh được đảm bảo hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể hoàn toàn yên tâm.
Lúc trước khi vừa mới đi tới đầm lầy Vân Sơn, hắn cũng ở phường thị, nhưng sau đó một lần ngoài ý muốn cũng chỉ có thể rời đi.
“Không thể khinh thường!”
“Không thể thoả mãn!”
“Không thể thả lỏng!”
“Còn rất lâu mới có thể hoàn toàn an toàn!”
Sau vài lần không ngừng tự nhủ với bản thân, hắn mới cảm thấy tâm thần tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sự phấn khích của việc chuyển nhà đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tĩnh tâm, ngưng thần.
Một quá trình chuẩn bị cho việc chế phù đã hoàn thành, Thẩm Bình lần nữa tập trung vào việc chế phù.