Chương 39: Mùa xuân đến (1)

Hôm nay Vu Yến cũng dậy sớm, trang điểm tỉ mỉ.

Lúc Thẩm Bình nhìn thấy nàng cũng không khỏi sửng sốt.

Hắn nhớ tới thuật trang điểm tà môn ở kiếp trước.

Thật sự ngay cả quỷ thần cũng phải sợ hãi.

"Thế nào?"

“Không nhận ra lão nương?”

Vẫn nhận ra.

Một câu nói đã kéo Thẩm Bình đang mơ hồ trở về.

Vu Yến cười tủm tỉm nói:

"Đi thôi, hôm nay sẽ có rất nhiều người đấy.”

Hai người bước nhanh rời đi.

Đến Chấp Sự Đường ở phường thị.

Một lượng lớn tu sĩ xếp thành một hàng dài, đều là đến để làm thủ tục thuê nhà.

"Vu Yến tỷ tỷ."

"Hì hì, biết ngay hôm nay ngươi sẽ tới mà."

Lúc bọn họ đang chuẩn bị xếp hàng, một nữ tu mỹ nhân khoé mắt có một nốt ruồi đi tới.

Vu Yến nhíu mày:

“Thích đạo hữu, ngươi cũng ở đây.”

Nữ tu mỹ nhân có nốt ruồi tươi cười như hoa nói:

"Dù ta không lấy được danh ngạch, nhưng cũng không ảnh hưởng ta đến đây xem náo nhiệt...Ồ, người bên cạnh ngươi là ai thế?”

Thẩm Bình không lên tiếng.

Hắn nhìn ra giữa hai người hình như có khúc mắc.

“Không phải là người cùng thuê chung với ngươi đấy chứ!"



"Vu Yến tỷ tỷ, người ta năn nỉ ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không đồng ý cho người ta thuê cùng, hóa ra là có đạo lữ mới!"

Giọng nói của nữ tu mỹ nhân có nốt ruồi không thấp, khiến không ít tu sĩ đang xếp hàng chú ý.

Mấy gã tu sĩ cách đó không xa cũng nhìn qua, sau đó bước nhanh đi tới.

“Cao đạo hữu!”

Vu Yến nhìn thấy một người cầm đầu, vội vàng chào hỏi.

Nữ tu mỹ nhân có nốt ruồi ôn nhu nói:

"Cao đại ca, Vu Yến tỷ tỷ hôm nay mang theo đạo lữ đến thuê phòng.”

Vu Yến không giải thích.

Cao đạo hữu nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Bình một cái:

"Luyện Khí tầng bốn, đổi đi, phòng này ngươi và Thích Mẫn thuê chung.”

Khuôn mặt Vu Yến bỗng trở nên khó coi.

Thẩm Bình càng ngơ ngác, đứng đờ tại chỗ.

Từ trước đến nay, giới tu tiên đều là cá lớn nuốt cá bé.

Tu luyện như đi trên băng mỏng hay mươi năm, Thẩm Bình nhận thức sâu sắc về điều này.

Cho nên nếu không quá cần thiết, hắn tuyệt đối không ra ngoài, có thể tránh được bao nhiêu phiền toái nhất định sẽ tránh.

Mà bây giờ vốn tưởng rằng có thể rời khỏi cái nơi sống khổ sở đó.

Kết quả.

Vị tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ có khí tức cường đại này chỉ nói một câu, cơ hội vàng của hắn liền biến mất.

Thực tế lại một lần nữa dạy cho hắn một bài học tàn nhẫn.

Hô.

Thẩm Bình hít sâu một hơi, vội vàng khom người hành lễ:

"Cao tiền bối, thật ngại quá, ta không phải đạo lữ của Vu đạo hữu, xin thứ lỗi.”



Nói xong hắn khom người liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.

Dù Vu Yến và vị Cao đạo hữu này có quan hệ gì, trong tình huống như vậy, hắn cũng không thể khiến Vu Yến khó xử.

Phía bên kia đã cho ta một cơ hội để thuê nhà.

Đó là ân tình.

"Coi như cũng có mắt."

Nữ tu mỹ nhân có nốt ruồi tràn ngập vui mừng.

Nàng chờ ở nơi này từ sáng sớm, chính là vì muốn cố gắng kiếm một danh ngạch hợp tác.

Vốn nàng cho rằng tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng mà không ngờ rằng Vu Yến bình thường luôn lạnh như băng như sương này, lại tìm một nam tu đến thuê cùng, hơn nữa thực lực còn thấp như vậy.

Đây quả thực là cơ hội ông trời ban cho nàng.

......

Thẩm Bình bước nhanh ra khỏi khu vực đại sảnh chấp sự.

Hắn đi tới một tửu lâu ở phường thị, ngồi gần cửa sổ, gọi một ly rượu.

Nghĩ đến thê thϊếp trong nhà đang chờ đợi, trong lòng hắn rất áy náy, lần này chắc sẽ khiến thê thϊếp thất vọng.

Thực lực thấp kém chỉ có thể nhượng bộ.

Không có cách nào.

Kết cục của việc cứng đầu phản khác chính là một thi thể.

"Vu đạo hữu chỉ là Luyện Khí trung kỳ, cho dù chiến lực mạnh hơn, làm sao có thể lấy được danh ngạch tiểu viện cỡ trung bình ở phường thị."

"Vẫn là do ta sơ suất."

"Vì quá vui mừng nên không suy nghĩ đến điểm này."

"Dẫn đến cảnh tượng ngày hôm nay."

Hắn uống rượu, để xoa dịch huyết dịch quay cuồng trong cơ thể.

Thoả hiệp nhượng bộ luôn luôn không thoải mái.

Cho dù hắn đã quen với tình huống này, cũng không có nghĩa hắn hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.