An toàn đến phường thị.
Hắn trực tiếp đi về phía Chân Bảo Các, phù chú thượng phẩm rất dễ khiến người ta chú ý, chỉ có cửa hàng danh tiếng như Chân Bảo Các, vừa có thực lực vừa có bối cảnh, mới có thể an toàn.
Ít nhất sẽ có rất ít người nổi lòng tham.
Đừng nói là phù chú thượng phẩm, cho dù là phù bảo, Chân Bảo Các cũng sẽ không động tâm.
Hai tấm Kim Quang Phù năm mươi hai khối trung phẩm linh thạch.
Một tấm Hộ Linh Phù đã bán được bốn mươi ba khối trung phẩm linh thạch.
Lợi nhuận cao.
Nhưng phần lớn Phù sư thượng phẩm bình thường, trong mười phần tài liệu chỉ thành công chế tạo ra một tấm, vận khí kém, có thể ngay cả phí tài liệu cũng không kiếm được.
Mà muốn thành thạo, nâng cao tỷ lệ thành công, giai đoạn đầu phải lãng phía rất nhiều vật liệu.
Kinh nghiệm phù đạo của Thẩm Bình có thể nhanh chóng tăng lên, tương đương với Phù sư thượng phẩm vừa mới đột phá khổ tâm đắm chìm chế phù trong hơn mười năm, chẳng những tiết kiệm được rất nhiều thời gian, còn tiết kiệm rất nhiều chi phí.
“Ta cần mua hai mươi lăm phần tài liệu Hộ Linh Phù, ba mươi phần tài liệu Kim Quang Phù!”
"Được, xin hãy chờ một chút."
Thái độ và ngoại hình của các nữ tu do Chân Bảo Các thuê quả thật vô cùng không tệ.
Có thể khiến cho người ta cảm giác như có làn gió xuân thổi qua.
Một lát sau, rời khỏi Chân Bảo Các, túi trữ vật của Thẩm Bình có thêm mười lăm khối trung phẩm linh thạch.
Nhìn vào con đường chính nhộn nhịp phía trước, trái tim hắn càng trở nên kiên định.
“Rất nhanh thôi, ta cũng sẽ là khách quen ở nơi này!”
......
Kế tiếp, hắn lại tới Tú Xuân các bán phù chú trung phẩm, lại ngựa quen đường cũ mua nhu yếu phẩm sinh hoạt, vẻn vẹn không đến một canh giờ hắn đã trở về.
Theo thường lệ đưa cho Vu Yến hai tấm Hộ Thân Phù.
Đối phương cảm thấy mỹ mãn ném cho Thẩm Bình một cái nháy mắt, cười tủm tỉm nói:
"Nếu ngươi ra ngoài thêm vài chuyến, lão nương cũng không cần đi đầm lầy Vân Sơn liều mạng nữa.”
Thẩm Bình cười cười không đáp.
Hắn biết Vu Yến chỉ đang nói đùa.
Phần lớn tu sĩ liều mạng không phải vì tiền, mà là để rèn luyện bản thân, tăng cao tu vi, theo đuổi con đường trường sinh.
Dù là đệ tử thiên linh căn của Kim Dương tông, cũng không thể nào chỉ khổ tu ở trong động phủ.
Cuộc sống tu hành giống như hắn, tuần hoàn giữa việc chế phù rồi đi bán. Cơ bản đã cắt đứt cơ duyên với Trúc Cơ, cắt đứt với con đường trường sinh.
......
Đêm khuya.
Thẩm Bình bận rộn một ngày, đứng dậy thực hiện vài động tác dãn cơ.
Ra khỏi phòng, Vương Vân vốn đã chui vào trong chăn gấm bỗng thẳng lưng, xấu hổ cúi đầu nói:
"Phu quân, ta mặc cái yếm uyên ương phấn hồng này có đẹp không?”
Thẩm Bình còn chưa trả lời.
Bạch Ngọc Dĩnh ở bên kia đã từ phía sau vòng qua ôm eo Vương Vân, cằm đặt trên vai nàng, nháy mắt nói:
"Vân nhi tỷ tỷ, ngươi không chịu nổi đâu, nếu đổi lại là người khác, bảo đảm có thể khiến phu quân mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.”
Hai nàng đồng thời cười trộm.
“Được lắm, không ngờ còn học được cả cách trêu ghẹo phu quân, xem ra đêm nay phải trừng phạt các nàng mới được!”
“Gia pháp hầu hạ!”
Vừa nói xong, Thẩm Bình đã nhào tới.
Thê thϊếp như nai con hét lên liên tục.
Cuộc sống cá nước này khiến người ta khó có thể quên được.
Khó trách quân vương lại liên tục không lên triều sớm.
Thời gian trôi qua.
Chớp mắt đã đến ngày phường thị bán tiểu viện cỡ trung bình.
Đầu giờ Mão, trời vẫn chưa sáng.
Đây là lần hiếm hoi Thẩm Bình tắm rửa thay quần áo.
Thê thϊếp cũng dậy sớm quét dọn nhà cửa.
Chờ lần này phu quân trở về, các nàng sẽ rời khỏi nơi này.
Cẩn thận sửa soạn bản thân, hắn đến phòng nhìn lại không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa được một người, hắn yên lặng đứng thẳng.
Phòng chế phù này mang theo quá nhiều ký ức khó khăn.
Đã rất nhiều lần Thẩm Bình muốn kết liễu cuộc đời mình ở đây, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng chống đỡ.
Một lát sau, hắn đẩy cửa phòng ra rời đi trong sự chờ mong của thê thϊếp.