Thẩm Bình cúi đầu nói:
"Đa tạ đạo hữu chiếu cố, yên tâm, vấn đề tiền thuê nhà chúng ta chia 6:4, thế nào?”
Vu Yến mỉm cười nói:
“Được.”
Mỗi năm sáu khối trung phẩm linh thạch, nàng vẫn có thể gánh được.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh nghe nói như vậy, trên mặt cũng khó nén lại vẻ hưng phấn.
Dù sao, chuyển vào phường thị liền mang ý nghĩa từ nay không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn nữa.
Chỉ cần Kim Dương Tông không ngã, phu quân có thể kiếm tiền.
Bọn họ có thể sinh sống mấy thập kỷ mà không có vấn đề gì.
"Ba tháng sau, Chấp Sự Đường ở phường thị sẽ chính thức bán tiểu viện, đừng quên."
Nói xong, Vu Yến liền xoay người rời đi.
Chân trước vừa đi, Vương Vân đã vui mừng không kìm lòng được nói:
"Thật tốt quá, phu quân!”
Tâm tình Thẩm Bình rất tốt, trực tiếp đi vào phòng tĩnh tâm cầu phúc, sau đó chấm huyết mặc bắt đầu vẽ linh văn trên bùa.
Linh văn trên Kim Quang Phù có hơn một trăm hai mươi đường, trong quá trình này tuyệt đối không được dừng lại, phải hết sức tập trung vào nó.
Không có tu vi Luyện Khí trung kỳ, rất khó chống đỡ loại tiêu hao tinh thần này.
Đắm chìm trong phù đạo.
Linh bút phác họa giống như nước chảy mây trôi.
Lại chỉ mất thời gian hai chén trà đã chế tạo thành công.
“Kim Quang Phù, phù chú thượng phẩm, thành công!”
Song Hỉ lâm môn.
Tâm tình Thẩm Bình cực kỳ không tệ, sau khi hồi phục trạng thái tinh thần, hắn liền đi ra khỏi phòng sải bước ôm thê thϊếp lên giường.
Tấm ván giường bắt đầu lắc lư.
Nửa tháng sau.
Mười hai phần vật liệu phù chú thượng phẩm đã dùng hết.
Trong đó Hộ Linh Phù chỉ thành công một tấm.
Kim Quang Phù tốt hơn một chút, thành công hai tấm.
Toàn bộ vật liệu còn lại đều hỏng hết.
Chẳng khác nào nói, lần đầu tiên Thẩm Bình chế tác thượng phẩm phù chú đã lãng phí mười ba khối trung phẩm linh thạch.
Nhưng đối với Phù sư thượng phẩm mà nói, như vậy đã rất không tệ rồi.
"Lại phải ra ngoài. Nhưng ngày tháng lo lắng đề phòng này sắp chấm dứt rồi!”
Thẩm Bình mơ mộng về cuộc sống tốt đẹp sau khi chuyển đến phường thị một hồi, mới mang ba tấm phù chú thượng phẩm đặt ở trong túi trữ vật, dặn dò thê thϊếp chú ý an toàn, rồi rời khỏi cửa phòng đi tới phòng bên cạnh.
"Vu đạo hữu, là ta."
Không gõ cửa, hắn khẽ gọi một tiếng.
"Chờ một chút."
Sau một lát, cánh cửa mở ra.
Mùi thơm ngát ập đến.
Tâm tình Thẩm Bình không khỏi nhộn nhạo.
Có vẻ Vu Yến vùa mới ngâm mình trong bồn tắm xong, mái tóc đen nhánh còn mang theo hơi nước, làn da trắng hồng có thể nhìn thấy rõ ràng gân mạch nhỏ như mạng nhện, kéo dài xuống phía dưới, có dẫn đến khe rãnh, có leo lêи đỉиɦ núi.
"Chuẩn bị ra ngoài?"
Nàng lười biếng hỏi một câu.
"Đúng."
Trong cái mùa chết tiệt này, khoảng năm sáu ngày, có đôi khi tận mười ngày nửa tháng, Vu đạo hữu mới tới phường thị một lần.
Thẩm Bình căn chỉnh ngày hôm nay Vu Yến nghỉ ngơi mới tới cửa.
"Chờ lát."
Vu Yến cũng lười châm chọc hàng xóm mỉa mai nhát gan này, sau khi trở về phòng dọn dẹp, liền vũ trang đầy đủ ra cửa.
Khi đi đường.
Thẩm Bình liếc mắt chú ý tới pháp bào của vị quả phụ bên cạnh này, không giống lần trước, dùng vẫn là cấp độ trung phẩm, nhưng bên ngoài pháp bào có hơn mười đường linh văn, có nghĩa là công năng của pháp bào này đã được tăng lên.
Pháp bào bình thường chỉ có tác dụng tránh bụi.
Pháp bào trung phẩm có tăng thêm Khinh Thân Pháp trận, có thể giúp tốc độ bản thân tăng lên.
Mà pháp bào cấp độ tốt hơn, còn có công năng phòng ngự.
"Vu đạo hữu gần đây đã phát tài?"
Hắn tò mò hỏi.
Vu Yến liếc mắt nhìn Thẩm Bình một cái, tùy ý nói:
"Lần trước gia nhập một đội ngũ tương đối mạnh, kiếm được một khoản nhỏ.”
Thẩm Bình vội vàng nói:
"Chúc mừng.”
"Được rồi, bớt khen ngợi đi, tranh thủ thời gian xử lý công chuyện, lão nương còn phải trở về tắm nước nóng, tuổi đã cao, phải chú ý dưỡng nhan chăm sóc sức khoẻ, nếu không, về sau không muốn liều mạng nữa, ngay cả tìm chỗ dựa cũng không ai muốn."
Vu Yến ẩn ý nói.
Thẩm Bình không dám đáp lời.