Thẩm Bình vội nói:
"Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ chỉ tìm chút nhàn rỗi khi đang bận rộn mà thôi, về phần thê thϊếp hai phòng, là vì kéo dài hương hoả, dù sao cũng không còn hi vọng gì với Trúc Cơ.”
Vu đạo hữu lập tức không đề cập đến đề tài này nữa:
"Thẩm đạo hữu ngươi thường xuyên ở trong phòng chế phù, sợ rằng không biết tin tức bên ngoài nhỉ, Cung đạo hữu ở ngõ Hồng Liễu chúng ta ngã xuống rồi!”
Thẩm Bình đột nhiên giật mình:
"Cung đạo hữu ngã xuống?”
Cung đạo hữu là Luyện Khí hậu kỳ duy nhất ở ngõ Hồng Liễu, chuyện hắn ngã xuống ảnh hưởng không nhỏ, đầu tiên chính là an toàn của ngõ Hồng Liễu sẽ trở thành vấn đề.
Những năm qua, trộm cắp không thường xuyên nhìn chằm chằm vào ngõ Hồng Liễu, nguyên nhân chủ yếu chính là vị tu sĩ Cung đạo hữu rất có uy hϊếp này.
"Tin tức là thật?"
Hắn vội vã hỏi.
Vu đạo hữu gật đầu.
"Khoảng thời gian trước đã truyền khắp nơi, biểu muội Tô đạo hữu chuyển ra khỏi ngõ Hồng Liễu ngay trong đêm, nghe nói là đến phường thị ở!”
"Không chỉ như thế, nhóm tu sĩ đầu tiên đi đầm lầy Vân Sơn mở đường, chết hơn phân nửa, đã khiến rất nhiều người chấn động, hiện tại có rất nhiều người trong nhóm tu sĩ thứ ba rút lui."
“Nhưng giá phù chú ở phường thị lại tăng tăng lên!”
Nói xong nàng lại than thở.
"Cuộc sống sau này khó khăn hơn rồi, Thẩm đạo hữu, ngươi là Phù Sư trung phẩm phải cẩn thận một chút.”
Thẩm Bình tuỳ tiện trả lời vài câu, liền trở về trong phòng.
Hắn mở Truyền Tin phù ra, nhắn tin cho Trần chưởng quỹ ở Tú Xuân Các.
Hỏi chuyện đầm lầy Vân Sơn, quả nhiên không khác với Vu đạo hữu nói là mấy.
Lần này tu sĩ đi mạo hiểm mở đường đã chết hơn phân nửa, nhưng Kim Dương Tông lại tăng điều kiện phúc lợi, nhất là Trúc Cơ Đan tăng lên ba viên!
“Chả trách giá phù chú lại tiếp tục tăng!”
Vẻ mặt Thẩm Bình tràn ngập ngưng trọng.
Sâu trong xương cốt tu sĩ phần lớn đều có tinh thần mạo hiểm, theo đuổi cơ duyên đột phá bản thân đã trở thành quan niệm thâm căn cố đế.
Tư chất không được lại còn sợ chết, vậy thì đừng trông cậy vào Trúc Cơ, đừng hi vọng vào trường sinh.
Hiện tại Kim Dương Tông lấy ra ba viên Trúc Cơ Đan làm mồi, phần lớn tu sĩ cho dù biết nguy hiểm, cũng sẽ liều mạng chạy đến.
"Có Kim Dương tông kí©h thí©ɧ, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ ở phường thị đều sẽ đi đánh một trận."
"Những tên trộm cướp kia tạm thời sẽ không nhìn chằm chằm tu sĩ tầng dưới chót còn lại của phường thị!"
“Nhưng không thể sơ suất, sau này ra ngoài càng phải cẩn thận hơn!”
Vài ngày tới.
Cuộc sống của Thẩm Bình vẫn như cũ, nhưng trong lòng hắn lại nôn nóng bất an, tỷ lệ chế phù thành công cũng giảm xuống rõ rệt, chỉ có lúc cùng thê thϊếp song tu, nhìn các dòng chữ trên giao diện ảo, hắn mới có một chút cảm giác an toàn.
Làm tu sĩ tầng dưới cùng.
Hắn có thể sinh tồn ở ngõ Hồng Liễu trong thời gian dài mà không xảy ra chuyện, chính là bởi vì hắn cực kỳ cẩn thận.
Những tu sĩ khác lâu lâu sẽ đi du ngoại mài giũa hoặc để thuần thục thuật pháp, tăng chiến lực của bản thân lên, nhưng hắn chưa bao giờ làm vậy.
Dù sao xác suất đi du ngoại gặp trộm cướp rất cao.
Một Luyện Khí tầng ba như hắn, dù thuật pháp có thành thạo đến đâu, phản ứng có nhanh nhạy cỡ nào, cũng không thể bằng được những trộm cướp thường xuyên chém gϊếŧ chiến đấu, kinh nghiệm vô cùng phong phú kia.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, chỉ cần một lần thành công chém gϊếŧ, có thể sẽ gây nghiện.
Dù làm nghề gì đi nữa, tốc độ tích luỹ tài sản cũng không thể nào so được với cướp bóc.
Cái gọi là ‘gϊếŧ người phóng hoả, đai vàng đeo lưng’.
Một lần, hai lần... nhiều lần, sẽ giống như canh bạc, càng ngày càng nguy hiểm, mà kết quả cuối cùng chính là chết thảm trong đó.
Trừ khi ngươi có thể đảm bảo rằng mình sẽ luôn luôn giành chiến thắng.
Nhưng bản thân tu sĩ là nghịch thiên tranh mệnh, không chém gϊếŧ, không cướp đoạt cơ duyên, tuyệt đối không có khả năng với Trúc Cơ.