Đêm đã khuya.
Thấy phu quân đi ra khỏi phòng, Vương Vân thuần thục tiến lên bóp vai cho Thẩm Bình.
"Phu quân, cũng đã muộn, nên nghỉ ngơi thôi. Đừng để Ngọc Dĩnh muội muội chờ lâu."
Thẩm Bình liếc mắt nhìn đường nét chui trong chăn gấm, ôn hòa nắm cổ tay thê tử:
"Vân nhi, tối nay nàng vất vả rồi.”
Trong nhà chỉ có một chiếc giường.
Mà hôm nay là đêm đầu tiên của Bạch Ngọc Dĩnh, Vương Vân cũng không thể cùng đến hầu hạ được.
"Phu quân mau đi."
Vương Vân cười tủm tỉm nói.
Một lúc sau, Thẩm Bình cảm nhận được thân hình nóng bỏng bên trong chăn gấm.
Không nói tiếng nào, nương theo đó là một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Bạch Ngọc Dĩnh chính thức trở thành thϊếp thất của Thẩm Bình.
Mây mưa vừa dứt.
Thẩm Bình gấp gáp mở giao diện ảo lên.
Phía trên loé ra từng hàng chữ vàng rực rỡ.
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, thu hoạch tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2】
【Mức độ hảo cảm đạo lữ hiện tại: 60】
【Song tu cộng thêm: 0】
【Kim hệ linh căn: hạ phẩm (324/1000)】
【Mộc hệ linh căn: hạ phẩm (218/1000)】
Nhìn thấy nó, đôi mắt của hắn đột nhiên trừng lớn.
Không ngờ còn có thể tăng lên tư chất linh căn! !
Bàn tay vàng này cũng quá trâu bò rồi!
Phải biết, thiên phú linh căn sẽ quyết định đến giới hạn tu hành của tu sĩ.
Tứ hệ tạp linh căn của hắn trên lý thuyết tối đa có thể tu luyện đến Luyện Khí trung kỳ, nếu như không có đan dược, sẽ vẫn luôn trì trệ không tiến.
Mặc dù có tư cách, nhưng tương lai nếu đến Trúc Cơ, sau này cũng không thể tiến thêm một bước nữa, trừ phi có đại cơ duyên.
Nhưng bây giờ song tu với thϊếp thất lại có thể khiến linh căn tăng lên, điều này có nghĩa là chỉ cần không ngừng tích lũy, song linh căn kim mộc của hắn tương lai rất có khả năng đạt tới cấp độ cực phẩm!
Cực phẩm linh căn!
Ngay cả toàn bộ Nguỵ quốc cũng ít đến đáng thương.
Dù hắn có linh căn hệ khác, nhưng thiên phú vẫn tuyệt vời như cũ, tốc độ tu hành sẽ tiếp tục tăng nhanh.
Có thể nói, việc tăng tư chất linh căn sẽ hoàn toàn thay đổi giới hạn tương lai của hắn!
Hô.
Thẩm Bình hít sâu một hơi.
Mạnh mẽ đè xuống kích động hưng phấn trong nội tâm, sau đó xoay người lên ngựa.
Đêm nay, cỏ non ngây ngô trưởng thành mạnh mẽ.
Thẳng cho đến sáng sớm, những giọt sương rơi xuống trên đầu cỏ, phản chiếu hương vị của ánh nắng mặt trời.
Bên trong chăn gấm, hơi nóng bốc lên.
Thẩm Bình nhìn khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu kia, nhẹ giọng nói:
"Ngọc Dĩnh, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đạo lữ của ta, vẫn cử động được chứ?”
Bạch Ngọc Dĩnh ngượng ngùng gật đầu.
Không hổ là tu sĩ, mặc dù chỉ là Luyện Khí tầng một, cường độ thân thể cũng không phải Vương Vân lúc trước có thể so sánh.
Ra khỏi giường, đi vào góc dùng thuật pháp rửa sạch thân thể, cả hai đều mặc quần áo vào.
Đêm qua Vương Vân ngủ trong phòng bếp một đêm, nghe được động tĩnh, nàng mở mắt ra ngáp nói:
"Phu quân, rời giường.”
Nói xong nàng mới nhớ ra mình không nằm trên giường, không khỏi bật cười.
Thẩm Bình cười tiến lên.
"Vân nhi vất vả, hôm nay để ta nấu cơm, nàng mang Ngọc Dĩnh ra ngoài dạo một vòng, làm quen với xung quanh, nhớ kỹ đừng đi quá xa.”
......
Những ngày thoải mái nhẹ nhàng luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt lại trôi qua một tháng, Bạch Ngọc Dĩnh cũng dần hoàn nhập vào gia đình nhỏ này.
Thời gian đã đến tháng Tư.
Gió mùa xuân thổi qua.
Ngoài cửa nhà, cây táo khô cành, lá mọc chồi non.
Xa xa những ngọn núi trọc tràn đầy màu xanh của lá cây, làm cho người ta nhìn thấy, tâm trạng cũng thoải mái.
Trước kia Thẩm Bình chưa bao giờ chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng bây giờ hắn rất mong đợi về tương lai của mình, nên trong đôi mắt hắn cũng bắt đầu thưởng thức thế gian.
Ào ào.
Lúc hắn đang cảm nhận được làn gió mùa xuân.
Hàng xóm cách vách đón gió hắt một chậu nước tắm, cười ha hả trêu ghẹo nói:
"Thẩm đạo hữu giờ đây xuân phong đầy mặt, liên tục cưới hai phòng thê thϊếp, cuộc sống rất biết hưởng thụ nha!”