Chương 9

“Vậy là mơ?” Hoàng đế phân vân không biết nên cười hay nên khóc: “Chỉ là mơ mà thôi, sao Đàm khanh phải lo lắng?”

Vẻ mặt Đàm Ngọc Thư buồn bã, lại cúi xuống quỳ lạy: “Nếu chỉ là mộng thì tất nhiên vi thần không dám quấy rầy bệ hạ. Nhưng ngoài giấc mơ ra, trên gối của thần còn có một thứ khác. Xin bệ hạ hãy nhìn xem."

Nói xong, y lấy ra một cái hộp, để trên mặt đất và không dám nói thêm nữa.

Gia Minh Đế cảm thấy tò mò bèn nháy mắt, Lộc An đem hộp trình lên, mở ra trước mặt mọi người, khi nhìn rõ thứ bên trong, cả điện náo động—

Thực sự có một quả dưa hấu tròn bên trong!

Gia Minh Đế mở to mắt nhìn: “Mùa đông lạnh giá này làm sao có dưa hấu?”

Đàm Ngọc Thư cúi đầu nói: “Vi thần cũng cảm thấy việc này rất kỳ lạ, do dự không dám quyết định nên mới trình hoàng thượng.”

Gia Minh Đế sửng sốt, quay sang hỏi Tể tướng: “Tống khanh thấy thế nào?”

Tể tướng Tống Minh lập tức quỳ xuống lạy: “Nghe nói thiên hạ thái bình tiên nhân sẽ xuất hiện. Vi thần nghĩ vì bệ hạ là người chuyên cần chính sự yêu dân, bách tính an cư lạc nghiệp nên tiên nhân mới ban thưởng xuống, đây là điềm lành.”

Chúng đại thần lập tức đi theo ca tụng thánh đức.

Nghe lời giải thích này, Gia Minh Đế lập tức vui mừng: “Nói hay lắm!”

Thái giám cắt dưa hấu thành từng miếng, cẩn thận bỏ hạt, đặt lên một chiếc đĩa ngọc sáng bóng rồi cẩn thận đưa lên.

Gia Minh Đế giơ chiếc đũa bạc kẹp đưa vào miệng, lập tức mở to hai mắt nhìn.

Lò sưởi trong đại sảnh rất nóng, làm hoàng đế cảm thấy tức ngực, nhưng vừa cắn một miếng liền cảm thấy sảng khoái ngay lập tức, cát đường mịn đọng lại giữa hai hàm răng làm miệng thơm ngát.

Gia Minh Đế cao hứng đưa đôi đũa vào tay Lục Mỹ Nhân: “Ái phi cũng thử xem.” Lục Mỹ Nhân nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng, cũng cảm thấy ngọt ngào liền mỉm cười ngọt ngào.

Gia Minh Đế vui vẻ, cười nói: “Không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy, lấy chuyện này làm tựa đề, các khanh hãy làm một bài thơ cho quả nhân? "

Các quan bên dưới liền đồng ý, Gia Minh Đế cười vẫy tay với Đàm Ngọc Thư: “Đàm khanh, khanh phụ trách việc ghi lại.”

Đàm Ngọc Thư đồng ý, khi mọi người ngâm thơ thì Đàm Ngọc Thư viết lại rồi trình trước mặt Hoàng đế.

Gia Minh Đế nhìn những bài thơ được trình lên liền vui vẻ khen ngợi: “Thật là một bài viết tuyệt vời! Bút lực của Đàm khanh đã tốt hơn trước rất nhiều”.

Đàm Ngọc Thư cười ấm áp: “Đa tạ bệ hạ khen ngợi. Dù ở biên quan, thần cũng không dám bỏ bê văn viết của mình dù chỉ một ngày.”

Gia Minh Đế hết lời khen ngợi: “Với tài của Đàm khanh, ở lại biên quan thì thật bất công. Trái phải không có chiến tranh, sao không ở lại bên cạnh trẫm đi”.

Đàm Ngọc Thư cầm bút viết, khẽ mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ coi trọng.”

...

Ngày thứ hai sau yến tiệc, có người đến bái phỏng Đàm Ngọc Thư, người gác cửa mà y từng gặp trước đây không còn hống hách như trước nữa, hắn lắp bắp thi lễ với Đàm Ngọc Thư: “Đàm đại nhân thứ lỗi, mấy hôm trước công việc chồng chất, bận rộn ngập đầu nên văn thư của ngài bị áp xuống dưới, hôm nay có một văn thư xuống, tiểu nhân liền không dừng vó ngựa đưa tới quý phủ.”

Đàm Ngọc Thư tươi cười nhận lấy tập văn thư, đọc xong liền lấy trong hầu bao ra một mảnh bạc vụn nhét vào tay áo người gác cửa: “Mời ngươi một chén.”

Trước khi người gác cửa tới, y đã biết người này được cấp trên phái đến để "xin lỗi", người gác cửa đã chuẩn bị sẵn sàng để bị sỉ nhục, không ngờ Đàm Ngọc Thư vẫn lịch sự và khiêm tốn, hắn được sủng ái mà lo sợ, không khỏi thầm nghĩ: Lòng dạ vị Đàm đại nhân này rộng lượng gấp trăm lần người nhà hắn.

Hắn đâu biết rằng Đàm Ngọc Thư vui từ tận đáy lòng.

Hai năm trước, Ung quốc và Bắc Nhung đàm phán hòa bình, Bắc Nhung xưng làm chư hầu cho Ung quốc, hàng năm Bắc Nhung cống nạp cho Ung quốc, hai năm nay Bắc Nhung vẫn giữ lời hứa, không gây thêm sự xâm lược nào nữa. Trấn Bắc Quân liền trở thành thứ có cũng được mà không có cũng được.

Triều đình rối ren vì dư thừa quân, tài chính eo hẹp nên cố tình tước đoạt quân phí. Đàm Ngọc Thư thân là chỉ huy một quân, không có chỗ dựa trong triều đình, không có tiếng nói nên người khác không coi trọng y. Cho nên mỗi lần tước đoạt đều nhằm vào quân của y. Hơn nữa hàng năm ban thưởng cho Bắc Nhung rất lớn, trong triều không ít người đề nghị sử dụng quân phí của Trấn Bắc Quân để bù vào.

Tất cả những điều này khiến việc thỉnh cầu quân phí ngày càng khó khăn, chỉ cần thỉnh cầu thành công 30% thôi là đã cảm ơn trời đất rồi, nhưng lần này chỉ cần 10% được phê duyệt, mặc dù sẽ có ‘hao tổn’ nhưng so với những năm trước thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Đàm Ngọc Thư khẽ mỉm cười, từ nhỏ y đã “học văn võ, đọc sách thánh hiền”, mãi đến hôm nay y mới hiểu rằng nguyên lý của thế giới này không có ở trong kiếm, cũng không có ở trong sách.

Ung kinh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, rất nhanh "Tiên nhân mộng hiến dưa" đã lan truyền khắp các con phố, ngõ hẻm.

Người trong cuộc Đàm Ngọc Thư hiếm khi rảnh rỗi nên ra lệnh cho tên sai vặt kéo chiếc xe chở da dê mà y mang về đến.

Gã sai vặt một bên làm việc một bên phàn nàn: “Lão gia, hôm nay tiểu nhân muốn bố thí cho những người ăn xin nhưng đi khắp các con phố, ngõ hẻm mà không tìm được một người. Thế gian này thật bất công."

Đàm Ngọc Thư cười nói: “Sao lại muốn bố thí người ăn xin?”

"Ai biết bên trong sẽ có tiên nhân hay không? Nếu tiểu nhân tìm được chẳng phải sẽ một đường phất lên sao?"

“Ha. Vậy ngươi cố gắng lên nhé.”