Chương 7

Y ngơ ngác nhìn về phương xa, lắc đầu, chẳng lẽ là buồn ngủ quá nên sinh ra ảo giác?

Y quỳ xuống cầm một quả dưa lên nhìn kỹ, cảm giác trong tay quả thực không thể tin được, ngay lúc đồng tử hơi giãn ra vì kinh ngạc, một giọng nói trầm vang lên bên tai y.

"Này, cậu định ăn trộm dưa nhà tôi hả?"

"Ta không phải!"

Đàm Ngọc Thư giật mình, nhìn hành động của y thật sự là dễ gây hiểu lầm, y vội vàng đứng dậy muốn giải thích.

Nhưng khi y đứng dậy nhìn quanh thì chẳng thấy dấu vết của ruộng dưa đâu cả.

Đàm Ngọc Thư sững sờ tại chỗ, ảo giác?

Tuy nhiên, y sớm gạt bỏ ý nghĩ này vì trên tay y có một quả dưa hấu tròn màu xanh.

Đàm Ngọc Thư:...

Xong rồi, lần này thực sự không thể giải thích được, y mơ hồ trở thành kẻ trộm dưa.

Ngày hôm sau, đám sai vặt đang kéo xe la trong sân, Đại Ung cường thịnh, không nỡ giẫm đạp lên sức người nên không dùng nhân lực để khiêng kiệu mà thay vào đó chủ yếu dùng súc vật.

Nhà Đàm Ngọc Thư cũng nuôi một con ngựa, nhưng con ngựa này đã theo y ra trận nhiều năm, y không nỡ để nó làm những công việc nặng nhọc nên lại nuôi một con la khác.

Rắc thức ăn vào trong máng, Đàm Ngọc Thư vỗ vỗ cái đầu to lớn của con ngựa đen nói: “Hiện tại trời lạnh rồi, ngươi hãy kiên nhẫn một lát, khi nào trời ấm hơn thì ta sẽ cưỡi ngươi”.

Con ngựa có bộ lông sẫm màu và óng ả phát ra âm thanh, ngoan ngoãn rúc vào lòng bàn tay y.

Đàm mẫu vừa vào sân, thấy y còn đang chơi đùa với đồ vô dụng này liền nổi giận: “Còn quan tâm đến con thú đó làm gì nữa? Một ngày tốn kém hơn ba người, mà con cũng không ra biên quan nữa, giữ lại lãng phí lương thực, nhưng nếu lấy ra có thể bán được giá tốt."

Đàm Ngọc Thư nghe xong lập tức ôm ngựa vào lòng, nhìn bà một cách đáng thương.

Đàm mẫu nghẹn lại, nói thật với bộ dạng của con trai bà cũng khó có thể làm bà tức giận lâu, vậy thôi, dù sao thì y cũng là người lớn rồi, nhất định phải có thứ mình thích nên bà không truy cứu nữa mà gọi y vào nhà.

Trên bàn đã bày sẵn lễ vật, Đàm mẫu lo lắng hỏi: “Thế nào?”

Đàm Ngọc Thư chạm vào năm chồng lụa, sờ vào mịn màng, hoa văn tinh xảo, chắc chắn là chất liệu thượng hạng, bên trong một chiếc hộp lớn khác là một bộ trang sức bằng vàng nặng trĩu. Chiếc hộp bên cạnh khiến Đàm Ngọc Thư ngạc nhiên, đó là một cặp vòng tay ngọc huyết màu đỏ và không hề có tạp chất.

“Nương, những chiếc vòng ngọc này là của hồi môn của nương phải không?” Đàm Ngọc Thư ngạc nhiên kêu lên.

“Sao lại hét lên?” Đàm mẫu mắng, có chút hoài niệm dùng khăn tay cầm chiếc vòng ngọc lên, nhẹ nhàng lau đi, thở dài: “Vật đó có quý giá đến mấy cũng chỉ là đồ vật thôi, nếu có thể mang lại tiền đồ cho con thì nó đáng giá.”

Để mẫu thân dùng của hồi môn làm Đàm Ngọc Thư cảm thấy vô cùng xấu hổ, y quỳ xuống lạy: “Hài nhi bất hiếu, không phụ lòng nương mong đợi.”

"Con biết là tốt, chỉ cần cố gắng, về sau sẽ có tiến bộ."

“Nhưng nương à, con không cần những thứ này, có cái này là đủ rồi.” Đàm Ngọc Thư ôm hộp vàng vào lòng.

Đàm mẫu: ...

“Không phải ngay từ đầu con đã nói đồ dùng thông thường bằng vàng và bạc sẽ rất khó coi sao?”

Đàm Ngọc Thư chớp chớp mắt, thần bí nói: "Nương đừng lo, bây giờ con có lễ vật đẹp rồi."

"Thứ gì?"

"Đây là bí mật không thể nói ra, chờ hài tử trở về sẽ giải thích cặn kẽ."

"Này? Đến cùng là cái gì!"

Vì không phải yến tiệc trang trọng trong cung nên không cần mặc quan phục, Đàm Ngọc Thư mặc bộ lông cáo màu bạc, toàn thân chìm trong bộ lông mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, tên sai vặt cưỡi la đột nhiên dừng lại, cắt đứt dòng suy nghĩ của y, y mở rèm xe hỏi: "Sao vậy?"

“Người ăn xin chết cóng, Tuần thành ty thu xác.”

Đàm Ngọc Thư nhìn qua, chắc Tuần thành ty cũng thường xuyên làm như vậy, nhét xác vào bao tải, trực tiếp ném vào xe, mấy người ăn xin gần đó nhân cơ hội cởϊ qυầи áo của người đã khuất, tranh nhau một hồi và cuối cùng người giành được sảng khoái cười to.

Thu tầm mắt lại, Đàm Ngọc Thư không hiểu hỏi “Năm xưa Cao Tổ từng lệnh cho tất cả các châu, các quận lập thiện tế đường để tiếp nhận những người vô gia cư trong mùa đông lạnh giá. Tại sao dưới chân của hoàng đế vẫn còn những bộ xương đông lạnh bị bỏ lại trong thành?”

Gã sai vặt đánh xe đột nhiên cười: "Thưa lão gia, lời lão gia nói quá ngây thơ rồi. Trong thiên hạ có bao nhiêu thiện tế đường, mà sao ở nơi nào cũng có thể có nhiều người ăn xin như vậy?"

"Cũng đúng."

Đàm Ngọc Thư cũng tự biết mình đuối lý nên lui vào xe.

Năm nay Gia Minh Đế đã năm mươi lăm tuổi nhưng tinh thần vẫn tốt, bên cạnh là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa yêu kiều, chính là Lục Mỹ Nhân được sủng ái nhất thời gian gần đây.

Trong vườn Trường Xuân, hoa mận xanh đang nở rộ, hồng mai, mận xanh và mai trắng bổ sung cho nhau, tạo thành một sự tương phản tuyệt đẹp. Từ lâu Gia Minh Đế đã quan tâm nên mời các quan đại thần đến thưởng mai làm thơ, vừa vặn thừa dịp sinh thần Lục mỹ nhân, nửa thưởng mai, nửa ăn mừng.

Gia Minh Đế một tay ôm mỹ nhân thảo luận thơ ca với Tể tướng, các đại thần tụ tập thành từng đôi, ba, lúc hứng thú lên cao, ánh mắt chợt tập trung.

Dưới gốc cây hồng mai có một người đàn ông phấn điêu ngọc mài, đứng một mình dưới gốc cây, rũ mi cười nhạt. Xung quanh ồn ào nhưng y lại ở trong thế giới của riêng mình, như thể hoa huyễn hình, Gia Minh Đế nhất thời ngơ ngác không biết cái nào đẹp hơn, là hoa hay là người.