Chương 29

Hắn có chút không biết làm sao nói: "Sao lại khóc?”

Nước mắt Đàm Ngọc Thư không ngừng chảy xuống: "Anh Trì... Vấn đề này nói ra có chút dài dòng......”

Mẹ Trì lao ra nói ngắn gọn: "Nó dùng tay cắt ớt xong dụi vào mắt!”

Trì Lịch: "..."

Hắn bước nhanh đến rồi túm Đàm Ngọc Thư đến trước vòi nước, mở vòi nước để nước chảy qua mắt.

Dòng nước quá kịch liệt, Đàm Ngọc Thư nhịn không được giơ tay xoa, Trì Lịch bắt lấy móng vuốt đầu sỏ gây tội, rửa sạch ớt trên tay cậu trước.

“Cậu bị ngốc à, tại sao lại lấy tay dụi mắt.”

“Bởi vì tóc bị vướng vào mắt.”

"Ý tôi là tại sao lại dụi mắt khi tay dính ớt."

"Tôi không nghĩ nó cay đến vậy."

"Vậy là cậu không biết ớt à?"

Ha ha... Hổ thẹn...... Hổ thẹn......

Trì Lịch: "..."

Thật sự là phục!

Rửa nửa ngày trời, cuối cùng mắt của Đàm Ngọc Thư rốt cục cũng có thể mở ra, dòng nước theo mái tóc dài ẩm ướt từng giọt chảy xuống, phối hợp với hốc mắt đỏ rực thoạt nhìn rất đáng thương.

Hạ Hiên bên cạnh ngây ngẩn cả người, bộ dáng dịu dàng yếu ớt này, đúng là một Bạch Liên Hoa!

Nhưng đầu óc Bạch Liên Hoa này không được tốt, Hạ Hiên ôm cánh tay cười nhẹ: "A, đầu năm nay còn có người ngay cả ớt cũng không biết ha."

Đàm Ngọc Thư: "..."

Không nhận ra ớt, thật sự mất mặt như vậy sao......

Rốt cuộc Trì Lịch cũng nhớ tới Hạ Hiên, hắn ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh phun ra một chữ: "Cút."

Hạ Hiên: "..."

Trì Lịch vì Bạch Liên Hoa này mà hung dữ với cậu! Kiếp trước không phải trong lúc phỏng vấn Trì Lịch đã nói chỉ yêu một mình cậu sao? Bây giờ là làm sao vậy!

Chẳng lẽ thật sự là đàn ông thì không thể chống đỡ được Bạch Liên Hoa nhu nhược?

Bạch Liên Đàm: "..."

“Anh Trì, tôi có làm phiền anh nói chuyện với bạn bè không?”

"Trông tôi và cậu ta rất giống bạn bè à?"

Cũng đúng...

Đàm Ngọc Thư buông gánh nặng tâm lý xuống bắt đầu tò mò muốn khám phá quả ớt nhỏ màu xanh lá cây này, sau đó trong nháy mắt mở ra cánh cửa thế giới mới. Đàm Ngọc Thư lần đầu tiên ăn ớt vừa bị cay đến mặt đầy nước mắt, vừa rưng rưng ăn hai bát cơm lớn.

Đến buổi tối, Trì Lịch bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh. Ban ngày Hạ Hiên phóng cái rắm, cậu ta có nói đúng một điều, hắn đang cần tiền, có tiền mới có thể hỗ trợ các loại thí nghiệm, lúc trước thành lập Hắc Thạch cũng là vì để nhanh chóng kiếm được tiền.

Đang lúc trầm tư, bên tai hắn đột nhiên xuất hiện thanh âm leng keng.

Thì ra là Đàm Ngọc Thư đem hạt châu đã rửa sạch trải ra, dưới ánh đèn chọn lựa hạt châu mượt mà sạch sẽ ném vào trong chén, hạt châu xanh biếc đựng ở trong chén sứ trắng, dưới ánh đèn chiếu xuống còn rất đẹp mắt.

Nhìn Đàm Ngọc Thư đang cầm hạt châu không đáng giá gì tựa như bảo bối, Trì Lịch đột nhiên sinh ra một ý nghĩ: Cổ đại cái gì cũng không có, mà hiện tại cái gì cũng có, nếu đem đồ rẻ tiền hiện tại đầu cơ trục lợi đến cổ đại, hẳn là kiếm được rất nhiều tiền?

Sau khi chọn lựa ra một chén hạt châu tốt nhất, Đàm Ngọc Thư đang muốn cởi hà bao xuống, đem hạt châu cất vào trong hà bao thì đột nhiên Trì Lịch xuất hiện ở trước mặt y, không chớp mắt nhìn y.

Đàm Ngọc Thư: "..."

“Trì huynh... Có chuyện gì vậy?”

“Đàm đại nhân, cậu đã từng nghe qua quan thương cấu kết chưa?”

Từ lúc quen biết đến nay, cho tới bây giờ Trì Lịch chưa từng nghiêm túc gọi y một lần, một tiếng "Đàm đại nhân" cơ hồ khiến Đàm Ngọc Thư bối rối.

“Trì huynh...?”

Trì Lịch lại tiếp tục đi về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng móc một cái, đem hà bao Đàm Ngọc Thư treo ở bên hông nắm ở trong tay, ý vị thâm trường nói: "Hợp tác đi, cậu làm thần hộ mệnh của tôi, tôi làm túi tiền của cậu.”

Nghe nói như thế Đàm Ngọc Thư trầm mặc, sở dĩ y mạo hiểm tới thế giới này, chính là vì muốn thu hoạch gì đó, mà đề nghị của Trì Lịch, quả thực hợp ý y!

Y giương mắt trịnh trọng nói: "Nếu có thể như thế thì đây là may mắn của tôi.”

Tối nay, Trì Lịch cùng Đàm Ngọc Thư đã ngầm đạt thành thỏa thuận. Nhưng gần đến lúc đi ngủ, Đàm Ngọc Thư nhìn bóng lưng Trì Lịch rơi vào trầm tư…

Hình như Trì huynh đã quên đem hà bao trả lại cho y rồi?

Tuy rằng hà bao kia không phải là thứ đáng giá gì, nhưng đó là do mẫu thân của y thêu... Hơn nữa y còn có một thanh đao đặt ở chỗ Trì huynh, hiện tại cũng chưa lấy lại được, hơn hai mươi lượng bạc đấy...

Cho nên nói, Trì huynh nói chuyện trở thành túi tiền của y, thật sự đáng tin sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Ngọc Thư: Có người nói sẽ trở thành “Túi tiền” của tôi, đảo mắt liền lấy túi tiền của tôi đi rồi.

Trì Lịch: Người cậu nói là tôi sao?

Đàm Ngọc Thư: Ha hả, Trì huynh nói đùa, sao có thể là huynh được?

Trì Lịch: Vậy bên cạnh cậu còn có ai muốn trở thành túi tiền của cậu?

Đàm Ngọc Thư: Ai da, không biết vì sao đột nhiên mất trí nhớ rồi, vừa rồi tôi chưa nói gì nhỉ?