Chương 26

Trì Lịch rõ ràng ý thức được địch ta chênh lệch, đột nhiên lâm vào cảm giác thất bại sâu sắc.

Có thể nắm bắt chuyển động của tâm trí con người dưới dạng dữ liệu, để nó vĩnh viễn không bị che mắt? Đáng tiếc là bộ não con người là một chương trình mà ngay cả Chúa cũng không thể xử lý được.

Sau khi bình tĩnh lại, Trì Lịch một lần nữa nhìn chằm chằm màn hình.

Chuyện Lý Giáp làm là Hạ Hiên bày mưu đặt kế sao? Cho dù hắn là hàng giả thì hắn cũng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Hạ Hiên, tại sao phải đối xử với hắn như vậy!

Nhưng mà Trì Lịch thật sự hiểu lầm Hạ Hiên, đúng là Lý Giáp có chút thân thích với Hạ gia.

Hạ Hiên vừa sống lại liền đem lực chú ý đặt ở chuyện của mẹ Trì Lịch, sau khi phát hiện sự tồn tại của Lý Giáp, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại.

Khó trách kiếp trước Trì Lịch đối với Hạ gia không lưu tình như thế, chính cậu vừa mới lừa hắn một lần, sau đó mẹ của hắn cũng bởi vì Lý Giáp này mà tê liệt cả đời, Trì Lịch sẽ nghĩ như thế nào, cậu cũng có thể tưởng tượng được!

May mắn cậu sống lại, có thể sớm giải quyết hiểu lầm này!

Mà điều tốt nhất chính là cậu có thể giúp Trì Lịch báo thù, xử lý Lý Giáp này, như vậy quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn.

Nghĩ vậy, Hạ Hiên khẩn cấp lên đường đi tìm Trì Lịch.

Sau khi ngủ một giấc dài, rốt cục Đàm Ngọc Thư cũng khôi phục được nguyên khí, y vốn là tuổi trẻ lực tráng, cho nên rất nhanh vực dậy tinh thần, kiên quyết cự tuyệt đề nghị để cho y lại đi bệnh viện truyền chút dịch.

Nhưng mà bởi vì biểu hiện dũng mãnh ngày hôm qua của y, hôm nay cha Trì mẹ Trì đột nhiên khách khí với y. Sau khi y thẳng thắn thân phận của mình, cha Trì mẹ Trì lại lâm vào một loại cuồng nhiệt.

“Trời ơi, Tiểu Đàm còn trẻ như vậy đã là Đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân?”

“Ách...... Không phải đại tướng quân, chỉ là chỉ huy sứ tạm thời đề bạt trong thời chiến, bây giờ còn ở lại kinh đợi sắc lệnh.”

"Thám hoa tương đương với vị trí thứ ba trong kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia, trời ơi, tiểu Đàm là học bá!"

“Nói ra thật xấu hổ, công danh Thám Hoa của tại hạ toàn bộ đều là thánh quyến, kỳ thật tài văn chương của tại hạ rất bình thường...”

“Quá khiêm tốn! Quá khiêm tốn! Vừa biết đánh giặc vừa biết làm thơ, vượt qua Nhạc gia gia rồi!”

“Nhạc gia gia là?”

“Nhạc Phi! Nhạc Vũ Mục! Nhạc đại tướng quân, cháu không biết sao, để chú nói cho cháu biết!”

“Được ạ.”

Trì Lịch ở một bên nghe: "..."

Năng lực chọn chuyện xưa của cha hắn thật sự là hạng nhất, chuyện xưa của Nhạc Phi kể cho những người bình thường ở niên đại hòa bình như bọn họ nghe thì đó là chuyện xưa của anh hùng. Nhưng mà kể cho Đàm Ngọc Thư thân ở cổ đại, bản thân chính là tướng lĩnh nghe thì thật sự không phải là chuyện xưa khủng bố sao?

Nhưng mà hiển nhiên điểm chú ý của Đàm Ngọc Thư không giống lắm, nghe xong chuyện xưa, hai mắt y phát sáng hỏi: "Trận đối chiến Thiết Phù Đồ, ngài có thể nói rõ một chút không?"

Trì Lịch: "..."

Hắn quên mất y đang ở trong thời kỳ kỵ binh chiến đấu, vì vậy câu chuyện xưa này là lối đi vào khoa học của y?

Đàm Ngọc Thư bị bệnh nên đương nhiên không thể đi bán dưa nữa, hôm nay Trì Lịch và cha Trì cùng đi. Đàm Ngọc Thư ở nhà cũng có thể đề phòng tên côn đồ kia lại đến.

Chờ bọn họ đi rồi, mẹ Trì và Đàm Ngọc Thư liền ngồi trong nhà tán gẫu.

Trò chuyện một hồi, chậm rãi nói tới trên người mình, mẹ Trì nghe nói Đàm Ngọc Thư mất cha từ nhỏ, được mẹ nuôi lớn nên rất là cảm động. Mà Đàm Ngọc Thư nghe xong thân thế Trì Lịch cũng cảm thán, thế gian này lại có chuyện ly kỳ như thế.

Mà lúc này Hạ Hiên đã chuẩn bị tốt cũng đi tới Trì gia, đây là lần đầu tiên sau khi cậu sống lại nhìn thấy Trì Lịch, thái độ Trì Lịch đối với cậu hẳn là sẽ không quá tốt, nhưng Trì Lịch còn yêu cậu, chỉ cần cậu cố gắng nhất định có thể một lần nữa giành lại trái tim của hắn!

Hạ Hiên xây dựng tốt tâm lý đứng ở cửa kêu một tiếng: "Trì Lịch, anh có nhà không?

Nhưng mà người đi ra cũng không phải là Trì Lịch...

Đàm Ngọc Thư nghe được thanh âm đứng dậy đi tới cửa, mỉm cười thi lễ với người tới: "Hiện tại Trì huynh không có ở đây, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Trong nháy mắt Hạ Hiên sững sờ tại chỗ.

Người nọ một thân thanh sam, lụa xanh như thác nước, dung mạo chói mắt cơ hồ làm đau đớn hai mắt cậu, trước đó Hạ Hiên còn rất có lòng tin, nhưng bây giờ lần đầu tiên cậu nắm chặt nắm đấm.

“Cậu là ai!”

“Tôi tên là Đàm Ngọc Thư, là em họ của anh ấy, tạm thời ở nhờ nhà của anh ấy.”

Đàm Ngọc Thư cố gắng sửa lại thói quen ngôn ngữ của mình cho giống thời hiện đại, để cho mình có vẻ không quá kỳ lạ.