Chu Lão Tam đang chăn lợn giẫm đạp trên cánh đồng nhà họ Trì, ông ta cực kỳ kiêu ngạo, lại nhìn thấy có người từ nhà họ Trì đi ra.
Người đứng đầu mặc áo màu xanh nhạt, tóc dài đến đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơn bất kỳ cô bé nào mà ông ta từng thấy.
Bàn tay trắng nõn và dịu dàng đó cầm một cây sào dài, đầu của cây sào được cắt tỉa thành hình mũi nhọn.
Chu Lão Tam chọn lúc này tới cửa chính là đánh cược rằng hai cha con nhà họ Trì không có ở đây, mẹ Trì lại là một người phụ nữ dễ bắt nạt, ông ta không ngờ lại có hai người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.
Ông ta có chút sợ hãi, ông ta không sợ cảnh sát nhưng cũng sợ đau đớn, bị đánh không phải là điều ông ta thích.
Vì thế "Bịch" một tiếng, ông ta nằm rạp xuống đất, bắt đầu giở trò: "Này? Các người định làm gì? Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!"
Mẹ Trì nghiến răng nghiến lợi, nhưng Đàm Ngọc Thư lại rất bình tĩnh, y ôm ngọn giáo thi lễ: “Vị tráng sĩ này, đây là ruộng dưa của tôi, các hạ để lợn giẫm lên, dường như không hợp lý.”
Lúc đầu Chu Lão Tam có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng yếu ớt biết điều của Đàm Ngọc Thư, ông ta đột nhiên hăng hái, cợt nhả nói: “Chân lợn mọc trên thân mình nó, tao đâu có cách nào khác, mày có bản lĩnh thì đi mà bắt chúng nó nghe lời."
Đàm Ngọc Thư cầm ngược ngọn giáo trong tay, ngước mắt cười nói: “Ý các hạ là mọi việc hoàn toàn do tại hạ quyết định phải không?”
Chu Lão Tam nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt: “Cái gì, thằng nhóc xinh đẹp này muốn lấy gậy dọa tao à? Đến đánh tao, đánh vào đầu tao này. Đến lúc đó tao nằm trong bệnh viện, xem chúng mày hầu hạ tao."
Đàm Ngọc Thư không hề tức giận vì tiếng kêu gào của ông ta mà chỉ cười hỏi một câu không liên quan: “Xin hỏi các hạ bán lợn như thế nào?”
"Tại sao lại hỏi cái này?"
Đàm Ngọc Thư cười nói: “Bởi vì đối với heo của các hạ, có lẽ tôi sẽ đắc tội.”
Y còn chưa dứt lời thì tay đã giơ lên
như tia chớp, ngọn giáo trong tay đột nhiên bay ra, đuổi theo con lợn đang giẫm đạp bừa bãi ở ngoài ruộng. Con lợn kia đang gặm dưa hấu thì đột nhiên bị ngọn giáo bay tới xuyên qua cổ, còn con lợn khổng lồ đang gặm dưa hấu, thân thể bị đâm đến thân giáo.
Sự việc xảy ra như một tia chớp, hiện trường nhất thời im lặng.
Một lúc sau, con lợn bị đóng đinh xuống đất cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau và hét lên như muốn vỡ phổi, một lúc sau nó đã hoàn toàn tắt thở.
Bầy lợn cảm giác được nguy hiểm lập tức rống lên bỏ chạy, bụi bay tung tóe vào mặt Chu Lão Tam nhưng ông ta không dám cử động.
Quay đầu nhìn con lợn trắng bị đóng đinh vào giáo, máu chảy xuống cán thương, trong mắt Chu Lão Tam như muốn nổ tung.
Đàm Ngọc Thư từ từ bước tới, túm lấy cổ áo ông ta xách lên, ép ông ta nhìn y.
Suy cho cùng, Chu Lão Tam có kích thước của một người đàn ông trưởng thành, nhưng cách y nhấc ông ta lên chẳng khác gì xách một con gà chờ bị làm thịt.
Ông ta trợn mắt nhìn Đàm Ngọc Thư, ánh mắt Đàm Ngọc Thư vô cùng bình tĩnh, thậm chí ông ta còn không nhận ra sự khác biệt giữa ông ta và con lợn trong đôi mắt trong suốt và tối tăm đó.
Một sợi dây nào đó trong tâm trí Chu Lão Tam bị đứt, ông ta hét lên, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Đàm Ngọc Thư, thân dưới không thể kiểm soát mà nhỏ giọt.
Đàm Ngọc Thư chỉ có thể buông ông ta ra và tránh xa những thứ bẩn thỉu này.
Y phủi tay áo bị nhăn, mỉm cười nói: “Lợn của các hạ thì tại hạ sẽ bồi thường, vì vậy mong các hạ hãy bồi thường dưa cho tại hạ.”
Đàm Ngọc Thư phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt ôn hòa, còn Chu lão tam lại giống như thấy quỷ, vừa hét lên vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
"Mày đừng tới đây! Mày đừng tới đây!"
Rất nhanh hiện trường chỉ còn lại ba người, mẹ Trì cả kinh đến nỗi không khép miệng lại được, ngọn giáo gỗ kia không có tay cầm, cảnh tượng đóng đinh thân heo trên mặt đất thật sự quá mức khủng bố.
Ánh mắt Trì Lịch dừng ở trên thân hình thon dài sắc bén như trúc của Đàm Ngọc Thư, trong lòng xuất hiện một thanh âm: Đây mới là bộ dáng chân chính của y.
Bất quá không lâu, thân hình Đàm Ngọc Thư liền lung lay, Trì Lịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y.
Kỹ thuật ném giáo rất là bình thường, nếu là bình thường thì Đàm Ngọc Thư vừa có thể cưỡi ngựa phi nước đại vừa có thể ném giáo. Nhưng hiện tại y đang bị bệnh, miễn cưỡng ném một ngọn giáo thôi mà khí lực cả người đều đã tiêu hao, trước mắt biến thành màu đen, y khom lưng nôn khan.
Mẹ Trì rốt cục phục hồi tinh thần lại, có chút bối rối nhìn Đàm Ngọc Thư đang ứa mồ hôi lạnh: "Sao vậy?”
“Không sao...”
Trì Lịch nhấc cánh tay Đàm Ngọc Thư lên, kéo y về phòng, hắn cau mày nói: "Có muốn đi bệnh viện khám nữa không?
“Không cần!” Đàm Ngọc Thư quả quyết từ chối.
Sau đó y vươn tay nhìn mu bàn tay của mình, miếng băng gạc lúc trước truyền dịch lưu lại trên tay kia còn dán ở trên tay. Vừa rồi y dùng lực gân xanh nổi lên, luôn cảm giác bên dưới có máu từ trong lỗ kim chảy ra, cho nên y khẩn trương hỏi: "Trì huynh, có phải miệng vết thương lại chảy máu hay không?"
Trì Lịch: "..."