Chương 23

Trì Lịch nhảy xuống xe, nhìn theo chỉ dẫn của Đàm Ngọc Thư, sau đó mặt hắn đen lại: "Đây là hạt châu, gần đây có nhà máy, thường xuyên ném hạt châu vô dụng ra ngoài.

Đàm Ngọc Thư nắm tóc trong tay, ngồi xổm xuống, nhìn từng hạt châu sạch sẽ trong suốt, y không dám tin nói: "Chiếu theo ý của Trì huynh thì những thứ này đều là phế phẩm?"

“Đúng vậy, đi thôi.”

Đàm Ngọc Thư lại không nhúc nhích, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: "Vậy tôi có thể nhặt không?

Trì Lịch: "..."

Hắn nghiêm mặt quay người đi: "Cậu nhặt đi, tôi không nhặt!

Xe la lại nhàn nhã lên đường, chẳng qua lần này trên da dê trước mặt Đàm Ngọc Thư có một nắm hạt châu pha lê lớn, hạt châu pha lê xanh biếc long lanh hãm ở khe hở da dê, trông rất đẹp mắt, Đàm Ngọc Thư vươn tay gảy hạt châu.

Thanh âm gảy hạt châu vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Trì Lịch, Trì Lịch vuốt ve ngón tay một cái, ở trong lòng hừ lạnh nói: Hừ, không có tiền đồ.

Bệnh viện thị trấn cách nhà Trì Lịch không xa, rất nhanh đã đến, mẹ Trì đang bận rộn trong viện, thấy bọn họ trở về liền thân thiết hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Đàm Ngọc Thư xuống xe thi lễ: "Để dì lo lắng, cũng không có gì đáng ngại.

Mẹ Trì thấy cử động của y ổn nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt liền dặn dò: "Mau vào nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, dì đi hái cho cháu một quả dưa, bổ sung vitamin.

“Không dám làm phiền......”

Mẹ Trì đã đi xa, Trì Lịch ở bên cạnh ôm cánh tay thúc giục: "Còn đứng ở đây làm gì, cậu tốt nhất mau khỏe lên, không phải lúc nào tôi cũng chăm sóc cho cậu được.”

Đàm Ngọc Thư mỉm cười dịu dàng: "Đa tạ Trì huynh.”

Nói xong cậu cũng không cậy mạnh nữa, trở về phòng gối lên cánh tay nằm sấp xuống, vùi mặt vào khuỷu tay.

Di chứng sốt vẫn còn, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không còn chút sức lực nào, Đàm Ngọc Thư chỉ muốn mau chóng ngủ, vượt qua cảm giác suy yếu này.

Bất quá nguyện vọng của y thất bại, bên tai đột nhiên truyền đến một trận giọng nữ bén nhọn, Đàm Ngọc Thư ngẩng đầu: Là mẹ Trì!

Mẹ Trì nói là đi ra ruộng hái dưa, trong khi đang hái dưa thì đột nhiên có rất nhiều heo trắng lẻn vào.

Đừng thấy heo là súc vật nuôi trong nhà, nhưng tính tình nó hung dữ lắm, vừa đến ruộng liền bắt đầu gặm dưa, còn có một con chạy về phía mẹ Trì, mẹ Trì bị dọa thét chói tai lên, tiện tay hái một quả dưa đập vào đầu heo, mới dọa nó chạy mất.

Trong lúc kinh hồn bạt vía, có một người đứng ven đường cầm một nhánh cây cười ha ha, mẹ Trì nhìn qua, là côn đồ nổi danh mười dặm tám hương, bà nhất thời giận tím mặt: "Đồ khốn #*&, muốn làm gì!"

Người nọ bị mắng nhưng vẫn không có việc gì, đánh rượu nấc cục cười hì hì nói: "Ôi, lão tẩu tử, chị mắng mấy tiếng làm tôi tê hết cả xương rồi, tôi thả heo ở đây, thuận đường nhìn xem chị~"

Nhìn heo chạy vào trong ruộng gây họa, hai mắt mẹ Trì tức đến đỏ hoe: "Cút ra khỏi đây mau!

Tên lưu manh kia vẫn cợt nhả.

Ông chủ Lý cố ý coi trọng mảnh đất kia của nhà họ Trì, vừa lúc chuyện "Thiếu gia thật giả" mấy ngày trước bùng nổ, Chu gia ở trong tối ngoài sáng làm khó dễ nhà họ Trì, ông ta liền mượn cơ hội tạo áp lực nhà họ Trì, không nghĩ tới cha Trì thật sự liều chết gánh vác.

Cơ hội ngàn năm có một này không thể để nhà họ Trì thong thả lấy lại sức nên em vợ ông ta đã nảy ra ý tưởng để dưa của nhà họ Trì không những không bán được mà còn không trồng được xuống đất.

Chu Lão Tam là một tên côn đồ nổi tiếng trong trấn, là một đàn ông trung niên độc thân ngoài bốn mươi, mỗi ngày uống vài ký rượu, cười toe toét với mọi cô gái, vợ nhà người ta đi ngang qua, thừa dịp trộm đồ của người khác, đến đồn cảnh sát cũng giống như về nhà.

Ông ta trông giống như một con lợn chết không sợ bị bỏng nước sôi, người khác không thể làm gì được ông ta, họ chỉ có thể tránh xa ông ta.

Em vợ của ông chủ Lý nghĩ ra thủ đoạn lợi hại như vậy, thuê Chu Lão Tam đến gây rối ở nhà họ Trì.

Mẹ Trì vừa tức vừa sợ, nhưng nghĩ đến ở nhà có hai người đàn ông trưởng thành, bà hung hãn trừng mắt nhìn ông ta rồi chạy về tìm Trì Lịch để bàn biện pháp đối phó.

Vừa nghe tiếng mẹ Trì kêu, Trì Lịch và Đàm Ngọc Thư chạy ra, nhà Trì Gia ở trên khu đất cao hơn nên liếc mắt nhìn thấy mọi thứ.

Mẹ Trì lo lắng chạy lại: “Con trai, chúng ta phải làm sao đây?”

Vẻ mặt Trì Lịch ảm đạm: “Gọi cảnh sát.”

Mẹ Trì dậm chân: “Cái loại này căn bản không sợ!”

Giữa thanh thiên bạch nhật có bọn côn đồ áp bức nông dân như vậy, Đàm Ngọc Thư liền quay lại nói: “Trì Huynh, huynh có thể trả lại con đao cho tôi được không?”

Trì Lịch kiên quyết từ chối: “Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.”

"Tình huống hiện tại rất đặc biệt..."

"Gϊếŧ người là phạm pháp."

“Chỉ là dọa ông ta…”

"Việc mang theo một con đao cũng trong quản chế là bất hợp pháp."

Đàm Ngọc Thư có chút uể oải khi lại không xin được đao nên chỉ có thể quay vào nhà lấy con dao làm bếp.

Mẹ Trì nhìn thấy đã kêu lên: "Đồ này cũng không được lấy. Nếu có người mất mạng thì đời này của cháu sẽ bị hủy!"

Đàm Ngọc Thư giơ dao lên cười: “Dì yên tâm, Đàm mỗ có chừng mực.”