Chương 22

Đàm Ngọc Thư có chút mờ mịt, khi ý thức tỉnh lại thì mới phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, có một chai nước trong suốt treo trên đầu, một ống trong suốt buông xuống, cuối cùng quấn trên mu bàn tay.

Y đưa tay lên nhìn kỹ hơn, mơ hồ nhìn thấy một cây kim nhọn cắm vào mạch máu. Lúc y đang hoảng sợ thì y nhìn thấy y tá bên cạnh đang đâm kim cho người khác, vì người đó béo phì nên mấy lần không tìm được mạch máu, y tá tiêm liên tiếp mấy mũi kim, vừa đủ để Đàm Ngọc Thư có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình.

Y kinh hãi nhìn mu bàn tay của mình, chẳng lẽ trong huyết quản y cũng có thứ này sao?

Trì Lịch thấy y động đậy liền giữ tay y lại: “Đã bảo cậu đừng cử động mà.”

Đàm Ngọc Thư nhìn chất lỏng nhỏ giọt từ ống nhỏ giọt, luôn cảm thấy một áp lực không thể giải thích được, hoảng sợ hỏi: “Trì huynh, đây là cái gì?”

Không đợi hắn trả lời, y tá tiêm thuốc thành công đã tiếp lời: "Cậu sốt nặng cần truyền dịch. Bây giờ cậu đã tỉnh rồi, xin cậu ra ghế truyền dịch bên ngoài. Bây giờ còn lại ít giường quá, xin hãy nhường cho người cần nó hơn."

Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, y tá cười khúc khích: “Nhưng bạn của cậu tốt quá, lúc tôi đâm kim cho cậu thì cậu ấy cứ đứng nhìn bất động ở đây mà thôi! Hahaha, tôi chưa từng thấy chuyện gì như thế này, nghiêm túc ở lại bồi giường. Những chàng trai có vợ sau khi sinh con mà vẫn ngồi nghịch điện thoại di động thì thực sự nên nhìn đây mà rút kinh nghiệm đi, hahaha."

Trì Lịch: "..."

Nói nhiều quá!

Tuy Đàm Ngọc Thư vẫn còn hơi choáng váng, thấy những người xung quanh hành động như đã quen thì y biết nhận thức của mình có thể lại sai lầm nên mỉm cười nói cảm ơn: “Cám ơn Trì huynh.”

Việc truyền tĩnh mạch nhanh chóng và hiệu quả, rất nhanh Đàm Ngọc Thư cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng khi rút kim ra, y thấy kim đâm ra khỏi da và phun ra một tia nước. Đàm Ngọc Thư cảm thấy như y đã bị tổn thương hai lần.

Vì thế cho đến khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Đàm Ngọc Thư vẫn đang ép chặt miếng gạc.

Trì Lịch không thể chịu đựng được nữa: "Cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ cậu không biết đến châm cứu sao? Không phải chỉ là cắm vào thịt thôi sao?"

Đàm Ngọc Thư ngước mắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Trì huynh, sao huynh không nghĩ tôi sợ châm cứu?”

Trì Lịch: “…”

Lúc này, hắn không thể phản bác được.

Trì Lịch cùng Đàm Ngọc Thư trầm mặc nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là Trì Lịch bại trận, mặt không chút thay đổi nói: "Lên xe.

Đàm Ngọc Thư nhìn thoáng qua chiếc xe mà Trì Lịch nói, một con la kéo xe đẩy buộc ở ven đường, đây không phải là xe la mà y mang đến sao?

Đúng vậy, Trì Lịch bình tĩnh cầm lấy roi.

Ban đầu là cha hắn lái xe chở Đàm Ngọc Thư tới bệnh viện thị trấn, nhưng lát nữa cha hắn phải đi, không phải là không có phương tiện đi lại? Vì thế Trì Lịch thông minh lái xe la Đàm Ngọc Thư mang đến, hắn còn thấy rất thú vị.

Dọc theo đường đi Trì Lịch vui vẻ đánh xe, hăng hái bừng bừng quơ roi, Đàm Ngọc Thư ngồi xếp bằng ở trên xe nhìn kỹ xảo lái xe vụng về của hắn, âm thầm cảm thấy may mắn: Cũng may con la nhà y có tính cách ngoan ngoãn.

Trì Lịch là một người sẽ không đối xử tệ với bản thân, hắn đem da dê Đàm Ngọc Thư mang đến lót ở dưới thân, lại ở trên xe trải một tầng thật dày, ngồi lên rất thoải mái, chỉ là tỷ lệ quay đầu lại quá cao.

Đàm Ngọc Thư ốm lên đương nhiên không kịp buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh uốn lượn trên da dê thuần trắng, giống như tranh thủy mặc đen trắng rõ ràng, mờ mịt nhu hòa, người đi đường gần như liếc mắt một cái liền lún vào.

Mà khuôn mặt Trì Tích lạnh lùng, trong lúc vung roi, lộ ra tường vi đỏ thẫm trên mu bàn tay, cùng tường vi bên cổ nhiễm lãnh ý. Khi tầm mắt chuyển qua trên người hắn, liền giống như đột nhiên tiến vào hầm băng, nguyên bản từ trên người Đàm Ngọc Thư lấy được vài tia tinh thần kiều diễm, trong khoảnh khắc đó không còn sót lại chút gì.

Tổ hợp nhu hòa lạnh lẽo này, bộ dáng nhàn nhã lái xe la, thật có thể nói là kỳ cảnh nhân gian.

Mặc dù Đàm Ngọc Thư cảm thấy rất hứng thú với "xe" của thế giới này, nhưng chúng nó chạy thật sự là quá nhanh, hết thảy đều vụt qua trước mắt như sao băng, khó có thể bắt kịp.

Hiện tại xe la chậm rãi đi tới, ngược lại mang lại rất nhiều thú vui vui vẻ.

Thị trấn vẫn chưa bị thành phố lan tràn tới, không phải khắp nơi đều là quái thú sắt thép, ngô non mọc lên ở ruộng ven đường không cao lắm, dưới cầu bê tông xi măng là dòng nước uốn lượn. Những cảnh tượng quen thuộc này rốt cục gợi lên cảm giác quen thuộc của Đàm Ngọc Thư, tinh thần vẫn căng thẳng khi đi tới thế giới này hoàn toàn thả lỏng lại.

Đàm Ngọc Thư sung sướиɠ thưởng thức phong cảnh điền viên ven đường, đột nhiên tầm mắt y ngưng tụ, túm lấy góc áo Trì Lịch: "Trì huynh…"

Trì Lịch bị y kéo một trận, bèn dừng xe: "Sao vậy?”

Đàm Ngọc Thư chỉ vào ven đường kinh ngạc nói: "Trên đường này sao lại có Minh Châu bị bỏ rơi?

?

Minh châu nào?