Chương 21

“Khi đất tốt, một năm có thể kiếm được hơn 200.000 nhân dân tệ. Ông ta muốn dùng 20.000 nhân dân tệ để ký hợp đồng, nằm mơ đi! Chờ qua khoảng thời gian này, chắc chắn họ sẽ tìm được đối tác khác. Tuyệt đối sẽ không để tên họ Lý kia kiểm soát!"

Tuy Trì Lịch không ngắt lời nhưng đôi tai vẫn luôn lắng nghe, dù chắc chắn không thể chiếm tiện nghi tên họ Lý nhưng cha mẹ đã già, việc chăm sóc một ruộng dưa lớn như vậy cũng rất vất vả, tốt nhất là về sau không nên làm.

Đang trầm tư suy nghĩ thì chung quanh vang lên một thanh âm mơ hồ, hắn quay người lại thì thấy Đàm Ngọc Thư đang đẩy khúc xương đã ăn về phía hắn.

Trì Lịch: "..."

Hắn nhìn qua bằng ánh mắt hung tợn, Đàm Ngọc Thư dừng lại, nhìn hắn bằng đôi mắt to không chớp.

Giằng co một hồi, chờ Trì Lịch không nhìn, Đàm Ngọc Thư lén đặt một khúc xương vào chỗ của hắn, làm vài lần, y dần dần tự tin hơn, lúc Trì Lịch nhìn qua, y còn mỉm cười nhìn hắn.

Tim Trì Lịch như bị cánh bướm vỗ nhẹ, hắn cắn đũa, trong lòng nổi lên một trận bão: Cậu ta muốn làm gì mà nhìn một cách trắng trợn thế?

Cha Trì mẹ Trì tự mình tán gẫu, cuối cùng Đàm Ngọc Thư cũng có thời gian thưởng thức món ngon, gắp một miếng sườn ngắn, nước súp đặc sệt biến cơm trắng thành màu nâu óng, y cắn nhẹ, nguyên miếng thịt được tách ra khỏi xương.

Ở chỗ Đàm Ngọc Thư, thịt lợn vốn dĩ là loại thịt tầm thường. Nhưng không biết ở đây dùng gia vị gì để nấu món thịt lợn béo ngậy thành món ngon trên đời, ngon hơn bất kỳ loại thịt nào y từng ăn!

Vô tình ăn quá nhiều, y cảm thấy hơi xấu hổ nên Đàm Ngọc Thư lén di chuyển xương đến bên cạnh Trì Lịch, tạo ảo giác rằng y không ăn một mình, khi ngẩng đầu lên thì thấy Trì Lịch đang nhìn y một cách mờ mịt.

Đàm Ngọc Thư cũng nhìn hắn, y vừa cứu Trì Huynh thoát khỏi kiếp nạn, bây giờ Trì Huynh giúp y một lần, cũng khá có lý nên y chớp mắt, quang minh chính đại chuyển đồ.

Ăn tối xong, mẹ Trì vui vẻ nói với Trì Lịch: "Tiểu Lịch, hôm nay con ăn rất ngon miệng. Như vậy mới đúng, trước đây con ăn ít quá."

Trì Lịch: "..."

Thực sự lười tranh cãi, hắn đưa hộp thuốc mỡ cho mẹ Trì: “Cái này đưa cho cậu ta.”

Mẹ Trì nhìn thấy đó là loại thuốc mỡ chuyên trị nứt da, liền vỗ trán nói: “Nhìn thấy tay thằng bé như vậy mẹ cũng muốn mua nhưng quay đầu lại quên mất. Vẫn là tiểu Lịch cẩn thận. Nhưng mà không biết hoàn cảnh của người cổ đại như thế nào? Làm sao một đôi tay lại có thể trở nên như vậy..."

Thấy mẹ Trì lại nói không ngừng, Trì Lịch ngắt lời: “Đừng nói là con đưa cho.”

"A, tại sao?"

“Dù sao thì cũng đừng nói.”

Mẹ Trì đầy bụng nghi hoặc, nhưng không hỏi được gì, chỉ có thể đưa thuốc mỡ đến tay Đàm Ngọc Thư: “Cái này dùng để trị nứt da, chốc nữa xoa lên, sẽ mau lành thôi.”

Đàm Ngọc Thư lập tức nói: “Cảm ơn dì.”

"Không sao đâu, không sao đâu, đừng lúc nào cũng khách sáo như vậy."

Đàm Ngọc Thư nhận thuốc mỡ, nhìn rất quen, ban ngày lúc đi ra ngoài, Trì huynh mua một đống đồ. Tuy không biết những thứ lạ đó dùng để làm gì nhưng trí nhớ của y rất tốt, y vẫn nhớ Trì Lịch có chạm qua vật nhỏ này.

Vậy vấn đề đặt ra là, thứ này được đưa cho y, tại sao Trì huynh không trực tiếp giao cho y mà còn phải qua tay?

Thật là khó hiểu...

Một đêm không mộng.

Sáng sớm, Trì Lịch còn buồn ngủ mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy Đàm Ngọc Thư nằm đối diện mình.

Trì Lịch vội vàng đứng dậy, hít sâu mấy hơi, sao lại dựa gần như vậy, hôm qua rõ ràng không phải như vậy!

Hắn quay lại chọc vào má Đàm Ngọc Thư một cách giận dữ.

Đàm Ngọc Thư cố gắng mở mí mắt, chớp mắt rồi lại nhắm lại.

Thấy y thờ ơ, Trì Lịch càng tức giận, lại nhéo mạnh vào má y, hắn thấy có hơi nóng. Trì Lịch cau mày, đưa mu bàn tay lên trá, nóng đến không thể tưởng tượng nổi.

Trì Lịch chậm rãi nhớ lại: Khi Đàm Ngọc Thư mới đến, y mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày, tay bị nứt da chứng tỏ ở đó rất lạnh. Sau khi bị hắn bắt về lại mặc chiếc áo khoác dày đó, ở lại qua đêm, hiện tại đang là mùa hè, đảm bảo đổ mồ hôi rất nhiều. Sau đó lại đi tắm bên ngoài vào buổi sáng, tuy thời tiết mùa hè có nóng hơn nhưng buổi sáng trời vẫn hơi mát, sau đó y cùng hắn đi bán dưa, đứng dưới ánh nắng mặt trời cả ngày.

Ờ.... Bình thường ai mà chịu nổi...

Trì Lịch cảm thấy bực bội, nếu khó chịu sao hôm qua không nói ra?

Nhưng bây giờ có phàn nàn cũng vô ích, Đàm Ngọc Thư đã sốt đến mơ mơ màng màng, Trì Lịch bế y lên, cõng trên lưng rồi báo cho cha mẹ Trì: “Cậu ấy bị sốt, con sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Chỉ trong một ngày, cha mẹ Trì đã coi Đàm Ngọc Thư như người nhà, vội vàng nói: “Vậy con đi đi, hôm nay cha con có thể tự mình đi bán dưa, mẹ ở nhà trông coi.”

"Ừm."

Khi Đàm Ngọc Thư tỉnh dậy thì y chỉ thấy một màu trắng xóa, Trì Lịch đang ôm cằm nhìn y một cách mờ mịt.

"Trì huynh..."

Đàm Ngọc Thư chống tay định đứng dậy nhưng bị Trì Lịch giữ lại, hung hăng nói: “Đừng nhúc nhích, bị chảy máu thì phải làm sao?”