Chương 20

Hạ Hiên miễn cưỡng đứng lên: “Em hơi mệt, những chuyện khác để ngày mai rồi nói sau.”

Chu Côn nhìn bản hợp đồng chưa ký có chút lo lắng, trước đó Hạ Hiên còn tình nồng muốn chuyển nhượng cổ phần của Hắc Thạch cho gã, bây giờ sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?

Nhìn thấy trong mắt Chu Côn lóe lên tính toán, Hạ Hiên cười lạnh cảm tạ ông trời đã cho cậu trọng sinh, lần này cậu sẽ không bị tên cặn bã này tính toán nữa!

Nhưng cậu đã ký kết với Chu Côn thì có nghĩa là cậu đã lừa gạt Trì Lịch rồi phải không?

Kết thúc rồi! Nếu đã đắc tội ông chủ tương lai này thì lần này thật sự phải chết rồi!

Tuy nhiên, trước khi trọng sinh, qua một lần hỏi thăm cậu biết được cậu là người duy nhất mà Trì Lịch từng yêu, xung quanh Trì Lịch không có ai khác, điều này có nghĩa là cậu vẫn còn ở trong tim hắn?

Nghĩ đến đây, Hạ Hiên vui lên, bây giờ cậu chỉ làm sai một việc, còn có cơ hội để chuộc lỗi, phải lập tức tìm đến Trì Lịch ôm lấy bắp đùi này trước, cứu lấy số phận của gia đình!

Đầu óc cậu đang điên cuồng tìm kiếm ký ức kiếp trước, chợt nghĩ đến khoảng thời gian này do một số tranh chấp với một tên lưu manh mà mẹ ruột của Trì Lịch bị đập đầu và bị liệt suốt đời, chuyện này từng bị coi như một trò cười lưu truyền giữa các nhị thế tổ.

Hạ Hiên nhìn thấy cơ hội, đây chắc chắn là lúc Trì Lịch dễ bị tổn thương nhất, cậu sẽ nhân cơ hội này ở lại bên hắn, chọc thủng hàng phòng ngự của hắn lần nữa!



Trì Lịch và Đàm Ngọc Thư tranh thủ buổi chiều đi đến các trường cao đẳng, đại học khác, không hề nghi ngờ lại bán hết một xe dưa. Không chỉ có như thế, cha Trì còn nhận được nhiều cuộc gọi bán buôn, ông chết lặng, người trẻ tuổi bây giờ có khả năng như vậy sao?

Mẹ Trì vui vẻ bước ra: "Mệt không? Vào ăn đi!"

Vì có vị khách như Đàm Ngọc Thư, mẹ Trì đi mua 10 cân sườn làm một nồi sườn heo hầm đậu. Hai người về vừa đúng lúc, ngoài sân tràn ngập mùi sườn heo.

Trì Lịch dùng vòi tưới hoa ngoài sân rửa tay, hắn dạy Đàm Ngọc Thư cách sử dụng, đến cuối ngày, Đàm Ngọc Thư đã quen với thế giới này và chăm chú lắng nghe.

Vào bàn ăn, mẹ Trì gắp thịt cho Trì Lịch, sau đó gắp thịt cho Đàm Ngọc Thư, chẳng mấy chốc gắp hết phần ngon nhất và chất thành một ngọn núi nhỏ trong bát họ.

Trì Lịch: "..."

Cho dù đã nhiều ngày như vậy thì sự nhiệt tình quá mức này vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn trầm giọng nói: “Con có thể tự mình gắp được.”

Mẹ Trì không để ý hắn đang kháng cự mà tiếp tục hăng hái gắp thịt: “Không sao đâu, các con là đàn ông, ăn nhiều một chút nhé!”

Trì Lịch nắm đũa, lại bắt đầu cảm thấy bực bội. Đàm Ngọc Thư đứng dậy thi lễ với mẹ Trì: “Dì ơi, khoan đã. Thật vinh hạnh cho vãn bối khi được ngồi cùng một bàn với hai vị trưởng bối. Sao lại dám làm phiền dì nữa ạ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Đàm mỗ thật sự sẽ xấu hổ đến không ăn nổi nữa.”

“Mau ngồi xuống!” Mẹ Trì rốt cục dừng lại, nhìn cha Trì rồi nói: “Người xưa các người thật sự là lắm quy tắc.”

Cha Trì ở bên cạnh xen vào: “Đang nói về lễ nghi phải không?”

Sau đó họ bắt đầu hỏi về phong tục chỗ của Đàm Ngọc Thư, Đàm Ngọc Thư trả lời từng cái một, trong lúc nhất thời không ai để ý tới Trì Lịch.

Cuối cùng Trì Lịch cũng có thể an tĩnh ăn cơm, hắn nhìn Đàm Ngọc Thư đang trò chuyện cười đùa thoải mái. Trong giây lát hắn cảm thấy xung quanh hắn có một thân hình sáng ngời tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người cũng không phải là xấu, ít nhất bây giờ hắn có thể yên tĩnh ăn cơm.

Trong lúc mọi người đang ăn, họ tán gẫu tứ phương, cha Trì bắt đầu mở máy hát, ông quên mất Đàm Ngọc Thư là người ngoài, trực tiếp phàn nàn: “Hôm nay ông chủ Lý gọi điện, cái đuôi cáo của ông ta đã lộ hết rồi, có biết hắn muốn làm gì không?"

Mẹ Trì: "Làm gì?"

“Ông ấy muốn em vợ của hắn tiếp quản mảnh đất của chúng ta, còn nói lấy giá cao, mỗi mẫu 1.000.”

Mẹ Trì cũng tức giận: “Hắn nằm mơ à!”

Nhà họ Trì có 20 mẫu ruộng dưa, sở dĩ có nhiều như vậy là do đất cát, cơ bản không thể trồng trọt được loại cây nào nên được bồi thường rất nhiều mẫu.

Nhưng dù có được cho nhiều hơn thì họ vẫn không trồng được nhiều lương thực như người khác nên những năm đầu cha Trì mẹ Trì phải lên thành phố làm việc vất vả.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây thị trường đã thay đổi, công nghệ sản xuất liên tục được nâng cấp, sản xuất ngũ cốc dư thừa, không còn giá trị như xưa nhưng thị trường rau quả ngày càng tốt hơn.

Loại ruộng cát này không thích hợp để trồng lương thực nhưng lại thích hợp để trồng dưa hấu, vì dưa hấu là một giống lạ, đất càng màu mỡ thì càng nhạt, càng cằn cỗi thì càng ngọt. Ruộng cát trồng ra dưa nhỏ, sản lượng thấp nhưng ăn ngon, chẳng hạn như dưa trồng ở đất tốt, hoặc dưa chín từ nơi khác mang về cũng không ngon bằng dưa Trì gia trồng từ cát nên dù đắt hơn nhưng cũng cung không đủ cầu. Thế là một mảnh đất bị mọi người ghét bỏ bỗng trở thành báu vật phong thủy.