Chương 19

Tóm lại, lợi dụng “Nam sắc” để bán dưa đều xuất phát từ Trì Lịch, kết quả còn bị y trả đũa, phảng phất chính hắn là một tay ăn chơi, cư xử không đúng mực. Đề cập danh dự, Đàm Ngọc Thư không có chút nào né tránh, đúng lý hợp tình nói, ý muốn phản biện một lần.

Trì Lịch không vui nhéo mặt y: “Không được tranh luận.”

Đàm Ngọc Thư sờ sờ má, có chút khó hiểu hỏi: “Trì Huynh…?”

Trì Lịch lại điềm nhiên như không có việc gì đổi chủ đề: “Vẫn còn sớm, lại về nhà kéo một chuyến, bán cho trường khác.”

Đúng như dự đoán, Đàm Ngọc Thư thành công đổi chủ đề, tò mò hỏi: “Trường học chính là nơi để học sao? Nhiều học sinh đến vậy mà một nửa là nữ?”

"Chín năm giáo dục bắt buộc. Tất cả trẻ em trên sáu tuổi, bất kể giới tính, đều phải tham gia. Học phí và các khoản phí linh tinh khác được miễn và không vi phạm pháp luật. Trường đại học này không phải là giáo dục bắt buộc và các kỳ thi là bắt buộc, nhưng khá dễ dàng tham gia kỳ thi và hầu hết đều sẽ tham dự.”

“Vậy sao?” Đàm Ngọc Thư nghe được những lời này mà sửng sốt, y thở dài nói: “Đàm mỗ chưa bao giờ nghe nói đến thời kỳ thịnh vượng như vậy trong đời.”

“Ha.” Trì Lịch liếc nhìn Đàm Ngọc Thư: “Vậy bây giờ cậu còn muốn quay về không?”

Đàm Ngọc Thư đưa mu bàn tay xoa má cười khúc khích: “Trì Huynh đùa đấy à, quê hương tốt như vậy, sao có thể rời bỏ quê hương được?”

Ánh mắt Trì Lịch rơi vào bàn tay đó, đó là một bàn tay đẹp đẽ, những ngón tay thon dài như chính chủ nhân của nó, như thể được làm bằng bạch ngọc.

Nhưng những chỗ đốt ngón tay lại đầy những vết nứt xấu xí, có chỗ bị nặng thậm chí còn nổi lên da thịt đỏ tươi, làn da càng trắng thì lộ ra vết thương càng dữ tợn.

Đàm Ngọc Thư ở biên quan năm năm, biên quan lạnh thấu xương, dù được ưu ái vì địa vị nhưng cũng khó bảo vệ đôi tay nên tay y bị nứt da, mùa đông nào cũng tái phát. Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không đặc biệt đau đớn, nhưng thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức, da thịt mới trồi ra khiến y ngứa ngáy vô cùng, gãi cũng không được, chỉ có thể dùng má xoa xoa.

Trì Lịch quay mặt đi, tập trung điều khiển xe.

...

Quán cà phê với khung cảnh tuyệt đẹp tràn ngập tiếng đàn Cello sâu lắng, "Xoạch", chiếc bút trên tay trượt xuống và lăn đi.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Hiên?"

Tầm nhìn của Hạ Hiên dần rõ ràng hơn, cậu ngẩng đầu lên, hoàn cảnh xung quanh không còn là căn nhà trọ chật hẹp tối tăm nữa mà rộng rãi sáng sủa, hơi thở thơm tho của cây xanh.

Đối diện với cậu là Chu Côn, người mà cậu hận nhất trong đời, nhưng bây giờ gã sạch sẽ, hiền lành, đôi mắt tràn ngập mùi nắng, không còn dáng vẻ đáng ghét trong ký ức nữa.

Cậu đưa tay ra, nhìn thấy một đôi bàn tay được nuông chiều, trắng trẻo, mềm mại, cậu lấy điện thoại ra xem giờ, cuối cùng hiểu ra một điều: cậu đã được tái sinh!

Nhận ra điều này, Hạ Hiên đã bị choáng váng bởi một cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Nghĩ lại hồi đó cậu cũng là một thiếu gia nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng nhưng vì yêu nhầm người nên mọi thứ của cậu đều bị hủy hoại!

Hồi đó gia đình cậu có quan hệ tốt với nhà họ Chu, sau khi biết tin cậu thích đàn ông, nhà họ Chu ngỏ ý kết thông gia, người đó chính là Trì Lịch, con trai cả của nhà họ Chu.

Nhưng lúc đó cậu lại yêu Chu Côn, người tuy nhà nghèo nhưng luôn nỗ lực hoàn thiện bản thân, hiền lành, ân cần, khác biệt hoàn toàn với các nhị thế tổ xung quanh cho nên đối với Chu gia đại thiếu do cha mẹ an bài, cậu mười phần phản cảm.

Sau khi biết Chu Côn và Trì Lịch bị hoán đổi cho nhau, để được ở bên Chu Côn, cậu liền giúp Chu Côn lấy lại thân phận “thiếu gia thật” và vì tin “Nhà họ Trì để cho con mình có được một cuộc sống tốt đẹp mà đã cố ý đổi con”, vì để dạy cho Trì Lịch giả mạo một bài học, cậu đã giả vờ ở bên hắn và lừa gạt lấy “Hắc Thạch” do hắn thành lập.

Nhưng họ đều đánh giá thấp khả năng và khát vọng trả thù khủng khϊếp của Trì Lịch, cuối cùng Trì Lịch trở thành một ông trùm siêu cấp vô cùng giàu có, cả Chu Gia và Hạ Gia đều bị hủy hoại vì sự trả thù của hắn.

Còn Chu Côn, người cậu yêu, chỉ ở bên cậu vì gia thế của cậu thôi, sau khi cả Chu gia và Hạ Gia phá sản, bộ mặt xấu xí của gã bị lộ ra.

Cậu cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, đó là bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Hắc Thạch, cậu yêu Chu Côn đến mức mù quáng, sau khi có được cổ phần, cậu đã hào phóng đưa cho Chu Côn, thật may mắn khi được trở lại thời điểm trước khi ký nó.

Hạ Hiên ngước lên hỏi Chu Côn: “Anh trải qua cuộc sống ở nhà cha mẹ nuôi như thế nào?”

Chu Côn sửng sốt, không ngờ cậu lại hỏi một câu như vậy, gã vội mỉm cười nói: “Con nhà nghèo khó tránh khỏi khó khăn, nhưng đều đã qua rồi, bây giờ anh chỉ muốn tiến về phía trước, ở bên em.”

Khuôn mặt gã đều là hương vị ánh nắng, lời nói tích cực, lạc quan, không có chút oán trách nào, ai nghe cũng sẽ cho rằng gã là một người hiểu chuyện, tự nhiên sẽ thông cảm cho những gian khổ mà gã phải chịu đựng trong cuộc đời khi bị cướp mất thân phận.

Nhưng sau khi sống lại, Hạ Hiên biết Chu Côn mắc bệnh từ nhỏ, nhà họ Chu không muốn liên lụy nên tự mình vứt bỏ gã, nhà họ Trì bỏ hết tiền ra chữa trị cho gã nên mới nghèo như vậy, rốt cuộc là vì ai chứ?

Tuy nhiên trong lời nói của gã không đề cập gì đến việc cha mẹ nuôi bán nhà, bán xe, nợ nần để chữa bệnh cho gã, chỉ cần gã nói một lời, người khác sẽ không vu khống cha mẹ nuôi gã như vậy.