Chương 17

Lời nịnh nọt này cũng không đến nỗi quá tệ, Trì Lịch cũng không vui lắm nhưng cũng không chán ghét, bình tĩnh nói: "Đương nhiên, nhiều dưa như vậy không thể tự mình bán được, mặc dù thu thập những nhà đầu tư nhỏ lẻ này rất phiền phức, nhưng vẫn tốt hơn là cúi đầu trước những người có ý đồ xấu."

Sau đó hắn quay đầu nhìn Đàm Ngọc Thư, trong mắt tựa hồ có cái gì khác: "Nhưng hình như cậu rất giỏi lấy lòng người, ở chỗ cậu nhất định là luôn có mỹ nữ bên cạnh?"

Lời này nghe có vẻ không thích hợp, Đàm Ngọc Thư chớp chớp mắt, “Trì Huynh nói đùa, kết quả hôm nay khá tốt, hình như không liên quan nhiều đến Đàm mỗ, tất cả đều trông cậy vào kế hoạch của Trì Huynh, tại hạ chỉ làm theo kế hoạch thôi.”

“Ồ, vậy à?”

Đàm Ngọc Thư cười, tất nhiên, dù huynh có làm như không có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là ý tưởng của huynh.

Sau khi Trì Lịch như không có chuyện gì xảy ra bảo cha xuống xe, hắn ngồi vào ghế lái và để Đàm Ngọc Thư ngồi ở ghế phụ.

Đợi xe lên đường, Đàm Ngọc Thư tự nhiên rất tò mò về cái xe to lớn có thể tự kéo hàng và chạy này, y nhìn ra ngoài cửa kính xe nhìn con đường rộng bằng phẳng và đủ loại phương tiện qua lại nhanh như tia chớp, trong lòng y càng cảm thấy sốc hơn về thế giới tương lai thần kỳ như vậy.

Tuy nhiên, mặc dù thế giới này làm chấn động Đàm Ngọc Thư, nhưng dường như lúc này có một điều quan trọng hơn, đó là: “Trì huynh có thể đợi một lát, để tại hạ buộc tóc được không?”

Y vừa tắm xong liền đi ra, tóc còn ướt, còn không kịp xử lý, để tóc rối bù là quá thất lễ.

Trì Lịch nhìn y, mái tóc đen dày xõa xuống, gần như dài đến đầu gối, hơi thở mạnh mẽ vốn dĩ bộc lộ ra đã bị mái tóc dài mềm mại này làm tan chảy, khiến y trông càng ngoan ngoãn hơn.

Trì Lịch cười nhạt nói: “Không cần đâu, vừa lúc.”

Hắn kéo Đàm Ngọc Thư đến gần một cửa hàng, hắn vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi văn hóa Hán Phục ngày càng phổ biến, nhiều studio đã xuất hiện để tạo mẫu trang phục, chụp ảnh, quay phim và cửa hàng này làm cái này.

Hiện tại cũng không phải là lúc bận rộn, mọi người trong cửa hàng đang nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy Đàm Ngọc Thư, tất cả mọi người đều sửng sốt: Mẹ kiếp! Đây là nhan sắc thần thánh gì thế này!

Nhà tạo mẫu hưng phấn đứng lên: “Cậu định chụp ảnh à?”

Trì Lịch bình tĩnh nói: “Không, chỗ mấy người có bán Hán Phục không? Nếu có thì làm cho cậu ta một bộ trang phục đi.”

Nhà tạo mẫu bỗng cảm thấy rất tiếc, trông đẹp thế này mà. Nhưng dù buồn thì cô vẫn phải kinh doanh.

"Bán, vị này..." Mái tóc dài của Đàm Ngọc Thư khiến nhà tạo mẫu bối rối, không biết là chọn đồ cho thiếu niên hay giả trang thiếu nữ, nên chỉ có thể nói: "Vị khách này, đến chọn thử xem."

Mọi thứ ở đây đều xa lạ với Đàm Ngọc Thư nên y chỉ có thể mỉm cười thận trọng đi theo Trì Lịch, được Trì Lịch dẫn ra gian phòng chọn quần áo.

Nhà tạo mẫu nhìn hai người họ nắm tay nhau mà trợn mắt há mồm, sao lại tự nhiên và thuần thục như vậy! Nghĩ đến việc hiện tại trên mạng rất lưu hành hai chàng trai mập mờ, chẳng lẽ họ là loại người chuyên bán hủ trên mạng? Nhưng phải thừa nhận hai anh chàng đẹp trai với phong cách khác nhau nắm tay nhau, cảnh tượng này thực sự khiến người ta đỏ mặt!

Đương nhiên Đàm Ngọc Thư không biết nhà tạo mẫu đang nghĩ gì, thực ra Đàm Ngọc Thư căn bản không dám nhìn cô, vì nữ tạo mẫu mặc áo hở rốn, quần ống loe.

Y khẩn trương tùy ý để Trì Lịch nắm tay chọn quần áo, nhưng Hán Phục của cửa hàng sẽ cường điệu hóa hiệu ứng hình ảnh hơn, khi Đàm Ngọc Thư nhìn thấy đã rất sốc, y thậm chí còn nhìn thấy cả áo có hoa văn Kim Long, y nỗ lực bảo trì mỉm cười: “Đây là long bào à?”

Trì Lịch nhìn một cái rồi nói: "Không phải, phong cách rất bình thường thôi. Cậu muốn lấy cái này à?"

“Không, không, không!” Đàm Ngọc Thư liên tiếp nói không ba lần, tuy nói trên đời này không có Hoàng đế, nhưng y không muốn trải qua cảm giác mang tội tru di Cửu Tộc trên người. Y yếu ớt nói: “Trì Huynh, huynh chọn một cái đi.”

Trì Lịch nheo mắt: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Tùy Trì Huynh làm chủ.”

“Được.” Trì Lịch quay sang người tạo mẫu, quả quyết nói: “Cái nào rẻ nhất?”

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Lịch: Tùy tiện chọn, dù sao thì cuối cùng tôi cũng chỉ mua cái rẻ nhất.

Tác giả: Tiểu Trì, có phải cậu đối xử với lão bà hơi keo kiệt không?

Đàm Ngọc Thư: Tác giả nói quá rồi, Trì huynh cần kiệm quản gia, đây là đạo lý lâu dài!

Tác giả: "…"