Sinh viên đại học luôn là những người linh thông nhất, chẳng bao lâu câu nói “người đẹp dưa ngọt” đã trở nên phổ biến ở A Đại, số dưa mà Trì Lịch mang đến giảm đi rõ rệt.
Khi chỉ còn lại một ít, mặt Trì Lịch vô cảm nói: “Chúng ta thu quán, về nhà ăn cơm đi.”
Các sinh viên tới đây lập tức thất vọng, nhưng không mua được dưa thì vẫn có thể trêu chọc anh chàng đẹp trai, họ nói không ngừng: "Này anh chàng đẹp trai, ngày mai anh có đến không?"
Đàm Ngọc Thư cất sáo, nở nụ cười không chê vào đâu được: “Khi nào có thời gian thì sẽ đến.”
Đám người hoa si ngay lập tức bị vẻ đẹp trai của y thu hút và hét lên chói tai, đồng thời đều nói sẽ đợi y.
Sau khi mọi người giải tán, Đàm Ngọc Thư tiến đến bên cạnh Trì Lịch hỏi: “Biểu ca, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?”
Trì Lịch tính một cái: "Tổng cộng là 1692 tệ."
"Ồ, biểu ca tính đoán giỏi thật đấy. Làm sao biểu ca biết loại dưa này bán cạnh trường sẽ bán chạy?"
Giọng nói của họ không lớn, chỉ vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy, những người bán dưa chưa bán được một quả dưa nào có chút chán nản, nghe thấy lời này không khỏi vểnh tai lên.
Trì Lịch bình tĩnh nói: “Ký túc xá trường không có tủ lạnh, dưa và hoa quả cũng không dễ bảo quản nên có người thấy dưa to như vậy không muốn mua, chỉ mua một nửa. Dưa của chúng ta vừa đúng kích cỡ và sinh viên đại học cũng có đủ tiền và sẽ phá lệ tận hưởng sinh hoạt, chỉ cần ngon thì họ sẽ không quan tâm đến giá đắt."
Đàm Ngọc Thư chợt hiểu ra, nói: “Ồ, thì ra là vậy, biểu ca thật thông minh!”
Những người bán dưa khác đang lắng nghe, đột nhiên cảm thấy rằng điều này cũng có phần đúng!
Sau đó, Đàm Ngọc Thư thở dài: “Biểu ca, không ai nghĩ rằng người bán sỉ hơp tác làm việc với gia đình biểu ca lại đột nhiên phá hợp đồng, nhưng biểu ca đừng lo, dưa của chúng ta ngon như vậy, nhất định không lo không bán được. Về sau mỗi ngày ta đều tới giúp huynh tuyên truyền, ta thổi sáo khá giỏi, hôm nay có rất nhiều người đến đây và tất cả họ đều đến vì ta đó."
Trì Lịch nhìn “em họ ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào", suýt nữa không kiềm được da mặt, diễn xuất này quá trôi chảy, tự nhiên, không hề có chút dấu vết diễn xuất nào.
Vậy trong bộ dạng thường ngày của y, cái nào thật, cái nào giả? Trì Lịch ghét nhất những người thật thật giả giả, còn Đàm Ngọc Thư so với người khác còn làm hắn bực bội hơn, hắn cố nở ra một nụ cười “hiền hành”: "Vậy làm khó em rồi."
Những người bán dưa đang xem đều sửng sốt vì điều này: Chết tiệt, còn mỗi ngày đều đến? Có thể cho chúng tôi một con đường sống không? Dáng dấp đẹp mắt không hề tầm thường chút nào!
Nhưng bọn họ đều là con cái của những người trồng dưa sao, chẳng trách trông còn trẻ như vậy, có người lập tức vây quanh hỏi: "Đợi một chút, em trai, nhà em là nông dân trồng dưa phải không? Gia đình em có bao nhiêu mẫu đất?"
"Hai mươi mẫu đất."
"Khá nhiều đấy. Có bán sỉ số lượng nhỏ không?"
“Có bán, tự mình đến lấy thì rẻ hơn, nếu phải giao hàng thì sẽ đắt hơn một chút.”
"Tôi có thể nếm thử dưa được không?"
"Chỉ còn lại một ít thôi, vậy nên anh cứ thử đi."
Lập tức có mấy người bán dưa tới, nếm dưa xong kết hợp với lời nói của Trì Lịch liền hiểu tại sao trái dưa này bán chạy đến thế, quả dưa này thật sự thích hợp để bán trước cửa trường, ôi không đúng, dưa ngon như vậy thì bán ở đâu chẳng được, không những vậy còn có thể nổi tiếng nữa đó.
Nếu như em họ của hắn ngày nào cũng đến biểu diễn như hôm nay thì ai có thể qua được. Người nghiêm túc nào có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ sẽ phải cạnh tranh không chỉ về gu thẩm mỹ, giá cả mà còn về ngoại hình và tài năng?
Nếu tất cả đều được thay thế bằng cùng một quả dưa thì mọi người đều là một gia đình và em họ của hắn cũng sẽ quảng bá nó cho mọi người.
Mà nhìn hai thanh niên này, chắc là bán dưa cũng vì cảm thấy mới lạ, chắc chắn không kiên trì được mấy ngày nữa, đến lúc đó họ sẽ nổi tiếng và hưởng lợi.
Thế là họ đều hỏi Trì Lịch thông tin liên lạc của cha Trì và cũng bảo em họ của hắn cứ thường xuyên đến đây.
Đàm Ngọc Thư:...
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Đàm Ngọc Thư ngồi trong xe thở phào nhẹ nhõm, y dần nhận ra hình như hôm nay mình đã đóng một vai trò tương tự như một hoa khôi.
Sau khi bình tĩnh lại, y ngồi thẳng dậy và mỉm cười với Trì Lịch: “Tại hạ tưởng mục đích chính của Trì Huynh là bán dưa, nhưng hóa ra là Trì Huynh có kế hoạch lớn hơn.”