Chương 14

Thấy ông chuẩn bị rời đi, Trì Lịch thuần thục nhảy lên xe, thấy vậy, cha Trì khuyên: “Trời nóng quá, con không cần đi đâu.”

Trì Lịch lãnh đạm nói: “Con muốn đi xem.”

Ở chung một đoạn thời gian, cha Trì cũng biết tính tình con ông bướng bỉnh, ông chỉ có thể thỏa hiệp nhưng vẫn khuyên nhủ: “Con còn trẻ, có thể tìm được công việc tốt có hàm lượng kỹ thuật cao. Đừng học theo cha, làm những công việc không mang lại lợi nhuận này."

Trì Lịch bình tĩnh nghe, không bình luận gì.

Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang: "Chờ một chút!"

Sau đó họ thấy Đàm Ngọc Thư chạy tới: "Hai vị ra ngoài làm việc à? Để tại hạ đi theo giúp."

Cha Trì sao lại nỡ để vị khách mới đến làm việc, ông thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, lớn tiếng nói: “Không cần đâu, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Trì Lịch nằm trên cửa sổ xe nhìn Đàm Ngọc Thư, mái tóc dày dài xõa ra, phần đuôi quấn trong tay, mang theo hơi ẩm mát lạnh, đương nhiên không thể mặc được chiếc áo khoác mùa đông nặng nề lúc trước đã mặc nữa. Thế là y thay bộ đồ của Trì Lịch, chiếc áo ngắn không che được phần hõm sâu ở cổ, mái tóc đen ướt xõa xuống một bên cổ, như con bướm bị mưa làm ướt.

Trì Lịch nằm trên cửa kính ô tô quan sát một lúc rồi quay lại nói với cha Trì: “Để cậu ta đi cùng đi.”

Cha Trì bó tay toàn tập, cũng không phải là đi đánh nhau, đâu cần nhiều người đi cùng thế, ông chỉ có thể từ chối bằng cách nói: “Xe không thể chở nhiều người được”.

Trì Lịch liếc nhìn cha Trì, bình tĩnh nói: “Vậy thì cha đi xuống đi.”

Cha Trì:... ?

A Đại là trường đại học tốt nhất ở Thành phố A và cũng được xếp vào hàng tốt nhất cả nước.

Đúng lúc không có lớp, vì trời nóng nên lão tam, lão tứ và lão Ngũ ở ký túc xá đều lười ra ngoài, rúc ở trong ký túc xá chơi. Đột nhiên có tiếng điện thoại di động kêu lên, lão tam uể oải ấn nút nghe.

"Lão Lục, có chuyện gì vậy?"

"Cái gì? Cậu mua sáu quả dưa hấu? Sao lại mua nhiều như vậy?"

"Được rồi được rồi, chúng ta đi ngay."

Sau khi cúp điện thoại, lão tứ, Lão Ngũ đi tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Lão Lục mua 6 quả dưa hấu trước cổng trường nhờ người trong ký túc xá ra di chuyển giúp”.

"A? Sao cậu ấy lại mua nhiều dưa hấu thế?"

"Tôi cũng hỏi cậu ấy điều tương tự nhưng cậu ấy chỉ nói chúng ta hãy đến đó trước, quên đi, đi xem thử rồi lại nói."

Ba người bất đắc dĩ đi ra ngoài nắng chói chang, sau đó phát hiện có một vòng người vây quanh xe bán dưa hấu ở cổng trường, họ lập tức bối rối, dưa hấu giảm giá à?

Tuy nhiên, rất nhanh các cô sớm hiểu ra là tại sao.

Ngồi ở mép xe dưa hấu là một thanh niên mặc trang phục cổ trang màu xanh nhạt, tóc được buộc lỏng thành búi bằng dải ruy băng màu xanh lá cây, hàng ngàn sợi tóc đổ xuống như thác nước.

Y nâng cổ tay lên, tay áo trượt xuống cánh tay, lộ ra một phần cổ tay trắng nõn, y cầm cây sáo trúc trong tay đưa lên môi, một chuỗi thanh âm trong trẻo chảy ra.

Lúc này, cả ba người đều nghĩ đến bài thơ kinh điển của người xưa miêu tả một mỹ nam: “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, tuyệt thế vô song.”

Hoá ra trên đời thực sự có người đẹp như thế này!

Rõ ràng giữa trời hè nắng chói chang, không khí nóng bức dường như tĩnh lặng, nhưng những người đứng sang một bên lại cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua ống tay áo người đó, khiến lòng người say sưa.

Ba người chợt quên mất mình đến đây để làm gì, ngơ ngác nghiêng người, che đậy trái tim đang run rẩy của mình hỏi: "Những quả dưa này có bán không?"

Đàm Ngọc Thư đặt sáo xuống, hạ mắt nói: “Bán, bốn tệ một cân.” Giọng nói trong trẻo như dòng nước chảy.

Ngay cả giọng nói cũng rất hay! Mấy hoa si lập tức bỏ cuộc, hưng phấn nói: "Cho tôi thêm 6 quả!"

Đàm Ngọc Thư: ...

“Dưa là thứ dễ hư hỏng, mua nhiều như vậy, mấy vị cô nương có thể ăn hết được sao?”

Ôi trời! Người này còn gọi họ là cô nương nữa! Đôi tai của mấy hoa si lập tức bị tê dại bởi giọng nói ngứa ran này và họ không còn suy nghĩ được gì nữa.

Có cô gái cười nói: “Không sao đâu, chúng tôi ở ký túc xá có sáu người, bọn họ đều có thể ăn hết được!”

Đàm Ngọc Thư: ...

Y cười ngượng nghịu nhưng lại rất lễ phép nói: “Cô nương à, lời cô nương nói nghe quen quá…”

Lão Lục ở một bên cuối cùng cũng bước ra: “Đúng vậy, anh chàng đẹp trai, họ là bạn cùng phòng của tôi đến để lấy dưa hấu!” Sau đó cô nắm lấy cánh tay một người trong số họ, hào hứng nói: “Không cần, phần hôm nay tôi mua trước, mọi người cứ chọn dưa đi.”

Đương nhiên, ý nghĩa thực sự của lời nói là: Các chị em, hiểu ý của tôi chưa, tôi dẫn mọi người ra để gặp trai đẹp đó!

Ồ ~

Những người còn lại trong nháy mắt hiểu ra, đúng là chị em khác cha khác mẹ của họ! Tay nắm tay, họ "thận trọng" nói: "Thì ra bạn cùng phòng của tôi đã mua trước rồi, anh chàng đẹp trai này, anh có thể giúp chúng tôi chọn được không?"

"Ừm... xin lỗi cô nương, đây là lần đầu tiên tại hạ bán dưa nên không giỏi chọn lắm."

"Không sao đâu, không sao đâu, trước lạ sau quen mà."

Đàm Ngọc Thư: "..."