Trì Lịch vỗ móng vuốt của y: “Đừng mở cao quá, muốn bỏng chết à?”
“Ồ, cảm ơn Trì huynh đã nhắc nhở.” Đàm Ngọc Thư ngoan ngoãn rút tay lại.
Trì Lịch quay đầu lại, không nhìn y mà nói tiếp: "Đây là dầu gội. Làm ướt tóc thì bôi lên tóc, xoa xong xả sạch bằng nước."
Đàm Ngọc Thư nhìn cục nhỏ màu trắng đυ.c trong lòng bàn tay Trì Lịch, một mùi thơm khó tả xộc thẳng vào chóp mũi, y không khỏi rướn người ngửi ngửi.
Nhìn chóp mũi trắng như tuyết của y, Trì Lịch sững người, hung hăng rửa sạch chất lỏng trong lòng bàn tay, quay người cau mày nói: “Cách xa tôi ra một chút.”
Đàm Ngọc Thư chớp mắt, rõ ràng cảm nhận được sự phòng bị và phản kháng của Trì Lịch đối với y nên y cố ý lùi lại và cười nói: “Xin lỗi, Đàm mỗ thất lễ.”
Tuy nhiên khi Trì Lịch nhìn thấy nụ cười không chê vào đâu được trên gương mặt y, trong lòng càng nôn nóng hơn, hắn hung hãn giải thích công dụng của mấy thứ này rồi quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Trong sân, cha Trì mẹ Trì đang dỡ chiếc xe la do Đàm Ngọc Thư mang đến, đặt đồ sang một bên rồi cho con la ăn.
Gia đình họ chưa bao giờ nuôi những thứ như vậy và trong nhà cũng không có cỏ khô. Nhưng từ khi tin đồn “Trì Gia cố ý đổi con” ngày càng lan rộng, việc bán dưa của họ càng khó khăn hơn. Chỗ dưa mục nát đành phải để cho lợn ăn nên bây giờ vừa vặn có đồ cho con la ăn.
Cha Trì ở bên cạnh nhìn con la đang gặm dưa, trong lòng lại dấy lên suy nghĩ, ông thở dài nói: “Quả dưa ngon như vậy, thật đáng tiếc.”
Tiếng thở dài dễ lây, mẹ Trì cũng thở dài: “Hôm nay chúng ta cũng chuẩn bị một ít rồi mang vào thành phố đi. Dù sao cũng không bán được nhiều.” Sau đó bà không khỏi chửi bới nói: “Mấy kẻ thất đức Chu gia đó!"
Cha Trì cũng rất buồn bực nhưng ông không thể làm gì được, Chu gia là một tồn tại mà người bình thường như họ có tu mấy kiếp cũng không thể chạm tới, cho dù có uất ức cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng lẩm bẩm: “Người ta thường nói gieo nhân nào gặt quả ấy. Tại sao những người như chúng ta, những người chưa bao giờ làm điều gì có hại lại phải gánh chịu tội ác này, trong khi Chu gia ác độc như vậy nhưng có thể giàu sang phú quý? Khi nào ông trời mới mở mắt khiến cho họ phải chịu quả báo?!"
Trì Lịch nghe những lời này nhưng không có chút cảm xúc nào, thay vì chỉ vào ông trời thì thà tự mình làm còn hơn.
Hắn bước tới nói với mẹ Trì, cha Trì: “Không bán được thì đừng bán. Năm sau đừng trồng dưa nữa, con nuôi dưỡng hai người.”
Cha Trì, mẹ Trì sửng sốt một lát, trong lòng nhanh chóng dâng lên một dòng nước ấm áp to lớn.
Họ dành nửa đời chạy khắp nơi vì đứa trẻ bị bệnh kia, họ chỉ muốn đứa trẻ lớn lên bình yên và họ cũng không bao giờ dám mong đợi điều gì khác. Giờ đây cuối cùng cũng có người đứng dậy và nói: “Con nuôi hai người”, làm sao mà họ không thể cảm động được cơ chứ?
Mẹ Trì lập tức lau nước mắt, hốc mắt của cha Trì cũng đỏ hoe: “Con có tấm lòng này là tốt rồi. Sức khỏe của cha còn tốt, còn có thể làm việc nhiều năm nữa. Đến lúc đó cho con, để con tích cóp tiền lấy vợ."
Trì Lịch:...
Hắn chỉ vẽ một cái bánh thôi, không làm gì cả, có phải vậy không? Cha hắn dễ bị lừa như vậy, khó trách lại bị người Chu gia lừa.
Bên kia, Đàm Ngọc Thư cởi tóc, từ từ ngâm trong nước.
Ở nhà tắm chỗ y thì phải chẻ củi đun nước, ba bốn gã sai vặt phải làm rất lâu. Nhưng ở đây, nước được đổ vào chiếc xô nhỏ kỳ lạ, một lúc sau nó nóng lên. Những thứ giống như hoa sen này có thể điều chỉnh nhiệt độ, thật sự rất tiện lợi.
Do tò mò nên y bóp dầu gội vào tay rồi đưa lên chóp mũi, không khỏi mỉm cười, mùi thơm thật, thơm hơn nước xà phòng nhiều!
Y xoa lên tóc theo hướng dẫn của Trì Lịch, dầu gội nhanh chóng sủi bọt, cảm giác này chưa từng có. Đàm Ngọc Thư đưa tay ra nhìn bọt khí trong tay rồi nhẹ nhàng khép hai lòng bàn tay lại tách ra, cảm nhận lòng bàn tay mềm mại và mịn màng, có chút lực đẩy, lông mày cong cong, dường như y rất có hứng thú.
Đàm Ngọc Thư đang chuyên tâm chơi bong bóng, sân Trì gia không lớn, tiếng người nói chuyện ở Trì gia dễ dàng trôi vào tai y, thực sự thì y không có ý định nghe trộm!
Nhưng hình như Trì gia đã đắc tội một kẻ ác bá và đang gặp rắc rối gì đó?
Đàm Ngọc Thư chớp mắt, y đã nhận được sự hiếu khách nồng hậu của người Trì gia nên đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đàm Ngọc Thư quả thực đã trì hoãn một chút thời gian, nhưng dù có là người cổ đại đến nhà họ thì cuộc sống của họ vẫn phải tiếp tục. Sau khi cha Trì cho con la ăn xong, ông liền kéo dưa hấu đi, tiếp tục mang đi bán số lượng lớn.
Nếu vẫn không được thì lựa chọn duy nhất là hạ giá xuống, nói trắng ra là những người bán buôn từ chối mua sản phẩm đều có ý tưởng này trong đầu.
Chỉ là họ trồng dưa cát, loại dưa nhỏ hơn, sản lượng thấp hơn các loại dưa thông thường trên thị trường, dựa vào giá cao để kiếm tiền, giảm giá không khác gì mất tiền. Cha Trì thở dài trong lòng, hay là cúi đầu trước ông chủ Lý, có khi còn tốt hơn chút.