Chương 12

Ở một bên, mẹ Trì nhìn sắc mặt chồng mình sáng ngời, rõ ràng đang nói chuyện vui vẻ, bà biết với tính tình của chồng mình thì đây chỉ là khoe khoang mà thôi.

Bà có chút xấu hổ đá chân: “Ăn nhanh đi, đừng nói nhiều lời vô dụng nữa.” Nói xong, bà mỉm cười đặt bát cháo trắng trước mặt Đàm Ngọc Thư.

Đàm Ngọc Thư được sủng ái mà lo sợ tiếp nhận: “Đa tạ phu nhân.” Rồi lại nói với giọng dịu dàng và nghiêm túc: “Những lời của Trì lão gia cho thấy ngài là người coi trọng quốc gia đại sự và có tầm hiểu biết rộng rãi. Mỗi lời ngài nói ra đều có lợi cho vãn bối rất nhiều. Đối với vãn bối thì đó không phải là vô dụng”.

Cha Trì đang nói đến cao hứng thì cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị cắt ngang nhưng sau khi nghe Đàm Ngọc Thư nói, ông lập tức vui vẻ rạng rỡ: “Ừ, ừ, ừ, chúng ta đang nói chuyện quốc gia đại sự, mà chuyện quốc gia đại sự thì phụ nữ như bà sao có thể hiểu được.” Ông vui mừng cầm đôi đũa trộn dưa chuột đưa vào bát Đàm Ngọc Thư: “Tiểu Đàm, khi nào có thời gian thì chú sẽ kể cho cháu nhiều chuyện hay ho nữa."

"Vậy vãn bối đành làm phiền Trì lão gia."

"Haha, nói chuyện dễ nghe tí. Đừng gọi chú là Trì lão gia, đó là cặn bã thời phong kiến, cứ gọi chú là được."

Mẹ Trì hít một hơi, trợn mắt không thèm nhìn con quỷ chết tiệt kia.

Đàm Ngọc Thư dùng đũa bới một miếng cơm, hạt gạo tròn trịa, dính dính vào nhau, là gạo nguyên chất không có vỏ bọc, thử vào thì thấy ngọt mịn, ngay cả gạo cống nạp trong cung còn kém hơn một chút, Đàm Ngọc Thư không khỏi trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn mẹ Trì: “Không biết phu nhân mua gạo ở đâu, sao có thể ngọt ngon như vậy?”

Khi nghe vậy, mắt mẹ Trì lập tức sáng lên: "Có phải đặc biệt ngon không? Dì đã thử mấy loại trước khi chọn ra. Trên thị trường có rất nhiều loại gạo đắt hơn nhưng chỗ gạo đó lại không ngon bằng."

Cha Trì bới một miếng cơm lớn nói: "Có khác gì đâu? Thế nào cũng được, dù sao thì nó cũng đã vào bụng rồi. Sao phải bận tâm nhiều thế?"

Đàm Ngọc Thư nở nụ cười ấm áp nói: “Việc ăn uống hàng ngày đương nhiên không thể cẩu thả. Phu nhân đã vất vả vì gia đình, thật đáng khâm phục.”

Mẹ Trì liếc mắt nhìn Cha Trì rồi vui vẻ nhìn Đàm Ngọc Thư.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Đàm Ngọc Thư thì mẹ Trì đã thích người này từ tận đáy lòng, kết quả không chỉ xinh đẹp, ngoan ngoãn mà cái miệng nhỏ nhắn như bôi mật ong, càng làm người ta yêu quý hơn.

Bà giơ tay bóc một quả trứng cho vào bát của cậu, vui vẻ nói: "Ăn nhiều một chút đi, đừng gọi dì là phu nhân, dì không dám nhận."

“Vậy vãn bối mạo muội gọi là dì được không?”

"Được rồi được rồi!"

Trì Lịch ở bên lặng lẽ nhìn khung cảnh yên bình bên bàn ăn, trước hôm nay thì đãi ngộ này vẫn là của hắn.

Lúc cha Trì, mẹ Trì vừa tìm được con ruột thì họ đã cố gắng bằng mọi cách để lấy lòng cậu con trai xa lạ này, thậm chí còn đi vòng quanh bàn ăn. Nhưng hôm nay hiếm khi họ quên mất hắn và thay vào đó là tụ tập quanh một người đàn ông vừa gặp, đã thế còn thoải mái cười to.

Phải nói rằng, quả thực tên này có rất nhiều thủ đoạn, một kẻ vô danh từ cổ đại xuyên qua đã bắt được cả cha lẫn mẹ hắn chỉ trong vài giây.

Nhưng không sao, Trì Lịch im lặng ăn, hắn không giỏi đối phó với sự nhiệt tình của người khác. Thay vì ngày ngày phải đối mặt với những nụ cười thận trọng thì hắn tình nguyện để họ gạt hắn sang một bên.

Tuy nhiên, đột nhiên có một bàn tay gầy gò trắng trẻo lọt vào tầm mắt hắn, hắn ngẩng đầu lên thì thấy Đàm Ngọc Thư đang đặt một quả trứng chưa bóc vỏ trước mặt hắn.

“Trì huynh, huynh có thích trứng không?”

"Không thích."

"Ồ."

Đàm Ngọc Thư không nói thêm nữa, nhận lại quả trứng, từ đầu đến cuối không nói gì thêm, y không nhiệt tình cũng không lạnh lùng mà lịch sự giữ một khoảng cách trong giới hạn.

Trì Lịch nhìn những người xung quanh với ánh mắt nghiêm túc, anh chàng này quả thực là một người rất giỏi khiến người khác có ấn tượng tốt về y, rất thông thạo cách hòa hợp với bất kỳ ai và sẽ không dễ dàng khiến người khác khó chịu.

Cảm nhận được ánh mắt thăm dò, Đàm Ngọc Thư quay người mỉm cười, trong ánh mắt tựa như có một mặt hồ trong vắt, chỉ cần gõ nhẹ là gợn sóng hiện lên.

Trì Lịch ngoảnh mặt đi, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Rõ ràng y cũng rất giỏi tận dụng nhan sắc của mình.



Về mặt lý thuyết, việc trong nhà đột nhiên có một người từ cổ đại sẽ là một điều đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, chỉ cần ăn một bữa là mọi người ở Trì gia đều chấp nhận khung cảnh này.

Nhà Trì Lịch là một ngôi nhà nông thôn bình thường, không có phòng tắm nên xây cạnh nhà tường vây thấp, đào rãnh thoát nước, bên trong đặt bồn tắm tự sưởi, dùng chỗ này làm phòng tắm.

Trì Lịch đưa Đàm Ngọc Thư tới đây, cầm vòi hoa sen lên, lạnh lùng nói: “Chốt mở ở đây, có thể điều chỉnh nhiệt độ.”

Đàm Ngọc Thư cầm lấy vặn vặn van giống như Trì Lịch, nhìn thấy nước phun tự động rất mới lạ, y đưa tay sờ vào thì thấy nong nóng, lập tức lại muốn sờ vào lần nữa.