Chương 11

Mùa hè ngắn ngủi, khoảng sáu giờ sáng trời đã sáng, mẹ Trì mở cửa cho lợn ăn, lúc đến sân không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc và gọi cha Trì ra ngoài.

"Cha nó, ra xem! Đây là... là?"

Cha Trì theo bà ra ngoài cũng sửng sốt, cạnh chuồng lợn có một chiếc xe la buộc sẵn, xe chất đầy hàng hóa.

Tất nhiên, ở độ tuổi của ông đã quen với những phương tiện do gia súc kéo, nhưng hiện tại thời đại nào, thứ này khiến ông gần như tự hỏi liệu mình có du hành xuyên thời gian hay không.

“Trong nhà có người tới à?”

"Em không biết, em còn muốn hỏi anh."

Thấy không nhận được câu trả lời, mẹ Trì liền vội vàng vào nhà, muốn kể cho Trì Lịch chuyện mới này.

"Tiểu Lịch, mau đứng dậy, đi ra sân nhìn xem. Đi ra..."

Khi mẹ Trì mở rèm cửa ra, giọng bà đột nhiên im bặt.

Trì Lịch đang ngủ dựa vào tường, đầu tóc rối bù, mắt nhắm sâu. Mà bên tay hắn là một người con trai anh tuấn mặc trang phục cổ trang đang ngồi quỳ gối, hai tay bị trói cùng một chỗ, tựa cằm lên mà yên lặng ngủ, đầu còn lại của sợi dây được nắm trong tay của con trai bà.

"Ah-"

Mẹ Trì không tự chủ được mà hét lên, lần này hai người trên giường đều bừng tỉnh.

Trì Lịch ngơ ngác mở mắt ra, quanh năm mất ngủ, hiếm khi có thể ngủ sâu như vậy, sau khi tỉnh lại phản ứng của hắn có chút chậm chạp.

Hắn xoa đầu, nhìn thấy sợi dây trong tay, trong nháy mắt trí nhớ quay trở lại, hắn lần theo sợi dây nhìn “tù binh” của mình, lập tức hài lòng, may quá vẫn còn ở đây.

Hắn lại nhìn mẹ Trì, bình tĩnh gọi “Mẹ”, nhưng trong thâm tâm hắn thì nghĩ khi nào có thời gian sẽ phải lắp cửa cho phòng hắn.

Cha Trì bị tiếng kêu của mẹ Trì thu hút tới, sau khi nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, ông không khỏi trợn mắt: “Chuyện gì vậy?”

Trì Lịch bình tĩnh nói: “Đêm qua có người trộm dưa, con bắt được.”

"Tại hạ không phải..."

Đàm Ngọc Thư cũng tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, nghe được những lời này, y định cãi lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trì Lịch, y nuốt lời, quay lại nhìn cha Trì và mẹ Trì một cách đáng thương.

Trời ơi, trong đời cha Trì và mẹ Trì chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, lập tức động lòng trắc ẩn.

"Chắc chắn là hiểu lầm. Thoạt nhìn người trẻ tuổi này không phải là loại người như vậy."

“Dù sao thì hãy thả người ra trước đi…”

Thấy "tù binh" xảo quyệt này dễ dàng chiếm được lòng tin của cha mẹ, Trì Lịch nheo mắt vỗ nhẹ vào má: "Đừng giả vờ đáng thương."

"Tại hạ không có..."

Đàm Ngọc Thư khóc không ra nước mắt, rõ ràng là y rất đáng thương, chẳng hạn như chân y tê cứng đến nỗi không thể đứng dậy được…

Lần đầu tiên trên bàn ăn sáng của Trì gia có thêm một bộ bát đũa nhưng mà vẫn chưa có ai động đũa.

Cha Trì và mẹ Trì đồng thanh mở miệng, hồi lâu sau cha Trì mới nói năng lộn xộn nói: "Ý cháu là trái dưa đó... dâng cho Hoàng đế? Thế thì..."

Đàm Ngọc Thư ngồi nghiêm chỉnh: “Đúng vậy, chính là như vậy. Lúc đó Đàm mỗ lo lắng về lễ vật dâng lên Hoàng đế bệ hạ, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Không hỏi mà lấy không phải hành vi quân tử, lần này Đàm mỗ tới là để hoàn lễ, mong được tha thứ.”

Nhưng rõ ràng phản ứng của cha Trì và mẹ Trì nằm ngoài tầm hiểu biết của Đàm Ngọc Thư.

Cha Trì hỏi với vẻ mặt khó tả: "Xin lỗi... ừm... Cháu đến từ triều đại nào?"

Tim Đàm Ngọc Thư đập thình thịch nhưng vẫn kìm nén khác thường, đáp: “Hiện nay là năm Kiến Hòa thứ 25, tại hạ là nhân sĩ Đại Ung …”

Cha Trì liếc nhìn mẹ Trì, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Hạ thương cùng Tây Chu, nhất thống Tần Lưỡng Hán……”

Càng tính toán, ông càng bối rối, may thay Trì Lịch ngắt lời ông: “Trong lịch sử không có triều đại nào như vậy, có lẽ cậu ta đến từ một thế giới song song”.

“Thế giới song song?” Bốn người có mặt, ngoại trừ Trì Lịch đều ngơ ngác.

Trì Lịch không muốn giải thích khái niệm này mà chỉ nở một nụ cười hiếm hoi.

“Có thể cậu cảm thấy khó hiểu nhưng xét về lịch sử phát triển thì giữa chúng ta phải cách nhau hàng trăm năm. Thế giới này hoàn toàn khác với thế giới mà cậu biết. Điểm khác biệt cơ bản nhất là ở đây không hề có Hoàng đế."

"Không có Hoàng đế?"

Trước khi đến đây thực ra Đàm Ngọc Thư đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với điều gì đó kỳ lạ, nhưng lúc này từ tận đáy lòng của y vẫn bàng hoàng.

Sau đó, Đàm Ngọc Thư hỏi vài câu, cha Trì vui vẻ nói chuyện với Đàm Ngọc Thư về “cách mạng vô sản” và các chính sách hiện hành.

Những gì ông nói rất phức tạp, một bên là búa, một bên là gậy, nhưng cũng đủ để Đàm Ngọc Thư hiểu được tình hình cơ bản của đất nước trong thế giới này.

“Nhân dân làm chủ đất nước, quyền lực thuộc về nhân dân…”

Đàm Ngọc Thư bàng hoàng, thật sự có thể xảy ra chuyện khó tin như vậy sao?