Chương 10

Gã sai vặt tội nghiệp nhìn y: "Nói đến đây, lão gia đã tận mắt nhìn thấy vị tiên nhân đó sao. Vị tiên nhân đó trông như thế nào? Tiểu nhân đối với lão gia rất trung thành, tận tâm. Lần sau lão gia có thể mang tiểu nhân đi cùng được không?"

"Với thần lực của tiên nhân thì một phàm nhân như ngươi có thể nhớ được hình dáng của tiên nhân sao? Nhưng nếu muốn nhìn thấy thì ban đêm lúc đi ngủ ngươi phải tỉnh đáo. Cứ đi vào trong mộng chắc chắn sẽ thấy"

"Điều đó có lý, nhưng thưa lão gia làm sao có thể tỉnh táo khi đang ngủ vậy?"

"Đừng nói nhiều, chính ngươi phải tự hiểu ra."

"Ồ..."

Tuy nói thế nhưng trong đêm khuya, chính Đàm Ngọc Thư đã kéo chiếc xe la đến chỗ “Đêm gặp tiên nhân”.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đó, mỗi đêm Đàm Ngọc Thư đều nhìn chằm chằm vào sân sau, cuối cùng y thực hiện bài kiểm tra cuối cùng vào đêm rằm, liệu “Tiên môn” có còn mở không?

Khi vầng trăng lên tới trung tâm, tia sáng quen thuộc của ánh trăng chiếu xuống, không lâu sau cánh đồng dưa lại xuất hiện xung quanh.

Lần này Đàm Ngọc Thư không hề do dự mà bước vững vàng vào lãnh địa xa lạ này.

Ánh trăng dần dần dời đi, lối đi sau lưng dần dần khép lại, Đàm Ngọc Thư ôm trường đao bên hông để trấn tĩnh tinh thần.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai y: “Lần này cậu kéo xe đi trộm dưa à?”

Đàm Ngọc Thư: ...

Dưới ánh trăng, một chàng trai với mái tóc xoăn bồng bềnh, khuôn mặt u ám đang nhàn nhạt nhìn y, tường vi đỏ trên cổ bắt mắt lạ thường.

Đàm Ngọc Thư sửng sốt một lúc, tự giác đuối lý, tiến lên chắp tay bồi tội: “Lần trước không hỏi tự lấy là tại hạ thất lễ cho nên lần này tại hạ đã đặc biệt chuẩn bị một xe da dê để đền bù”.

Trì Lịch nhìn y từ trên xuống dưới, bình tĩnh nói: “Giơ tay trái ra.”

Đàm Ngọc Thư không biết hắn có ý gì, ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

“Duỗi tay phải ra.”

Đàm Ngọc Thư liền ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

"Chạm vào nhau."

Mặc dù Đàm Ngọc Thư bối rối nhưng y vẫn làm theo.

Trì Lịch nhìn hai bàn tay đang chụm lại, hắn chậm rãi rút sợi dây ra, quấn quanh rồi thắt nút thật chặt.

Kể từ khi chứng kiến “kẻ trộm dưa công nghệ cao” biến mất cách đây một tháng, Trì Lịch vẫn canh cánh trong lòng, mỗi ngày buổi tối đều ngồi xổm nơi này ôm cây đợi thỏ.

Bây giờ thì tốt rồi, bắt được ngay tại chỗ.



Nhìn đôi tay bị trói của mình, Đàm Ngọc Thư im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tuy nói trước đó là tại hạ không đúng nhưng cũng là do tại hạ có lý do, tại hạ cũng không phải là kẻ phạm pháp, cho nên các hạ không thể làm thế này được..."

Ánh mắt Trì Lịch dừng lại trên mặt y một lúc, từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng y, hắn đưa tay rút trường đao đeo trên thắt lưng y ra.

Lưỡi đao mảnh mai tỏa ra vầng sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, chỉ cần búng ngón tay vào là có thể phát ra âm thanh kim loại giòn tang.

Trì Lịch nhìn thanh đao khổng lồ dài ít nhất một mét rưỡi, rồi nhìn khuôn mặt vô cùng ngây thơ của Đàm Ngọc Thư, “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.

Đàm Ngọc Thư: ...

“Thế đạo khắc nghiệt nên tại hạ đeo kiếm để bảo vệ mình, không có ý định gì khác…”

Trì Lịch hất cằm, đôi mắt từ từ nheo lại thành một đường: “Loại đao này gọi là trảm mã. Thân đao dài, cong và chuôi đao hẹp, khi vung phải cầm bằng cả hai tay. Thanh đao đặc biệt dùng để đối phó với kỵ binh hạng nặng. Kỵ binh hạng nặng được bọc trong áo giáp. Đao kiếm thường rất khó có thể xuyên thủng nó. Chỉ có chân ngựa là không thể che phủ hoàn toàn. Loại đao này mạnh mẽ như vậy và nặng đến mức có thể chặt đứt chân ngựa chỉ bằng một lần vung. Cậu mang theo thanh đao như vậy để tự vệ?”

“Các hạ thật là am hiểu.” Đàm Ngọc Thư lập tức nhếch mép cười, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Tùy tiện đi tới một nơi bí ẩn nên Đàm Ngọc Thư cũng lo lắng vì vậy y mang theo thanh đao dùng thuận tay nhất, không ngờ sẽ gây ra hiểu lầm.

Nhưng vào lúc này, Đàm Ngọc Thư cảm thấy nhẹ nhõm, điều đó ít nhất cũng cho thấy người này cũng là “phàm nhân” và đây thực sự không phải là “cõi thần tiên”.

Chỉ nhìn hình xăm trên cổ người đàn ông này thì có lẽ hắn không phải là người dễ hòa hợp nên Đàm Ngọc Thư cố gắng hết sức ra vẻ vô hại và nói với giọng dịu dàng: “Tại hạ chỉ là một thư sinh đã tòng quân vài năm, không phải là kẻ xấu, nên các hạ đừng lo lắng."

"Thật sao? Là thư sinh thì không cần phải thực hiện nghĩa vụ quân sự, vậy tại sao cậu lại tòng quân?"

"Đó là một câu chuyện dài. Các hạ có thể vui lòng thả tại hạ ra và chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện được không?"

Trì Lịch một lần nữa dán mắt vào “vị khách” bất ngờ này, tất nhiên là dừng lại nhiều hơn trên khuôn mặt.

Đó là một khuôn mặt không thể bỏ qua, đắm mình trong ánh trăng dịu nhẹ, tăng thêm cảm giác mộng ảo thần bí, đẹp đến hư ảo.

Là đặc quyền của một người đẹp, mỗi lời y nói đều thuyết phục và khiến người ta tin vào điều đó một cách vô thức. Ngay cả khi thanh đao dài trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh thì trông người này vẫn vô hại như vậy.

Tuy nhiên, khóe miệng Trì Lịch chậm rãi nhếch lên một đường cong không thể nhận ra, chắc hẳn y không biết trong xã hội hiện đại, việc cầm thứ vũ khí lạnh lùng như vậy, “tòng quân” hay “thư sinh” là thế nào phải không?

Đàm Ngọc Thư luôn theo dõi phản ứng của Trì Lịch:...

Trước đây y không biết, nhưng bây giờ y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ngoài sức tưởng tượng của y…