Chương 3: Muốn gia nhập Yến Vũ

Nghiêm Bá Khiếu không nói gì, hắn với tay lấy hành lý của Nghiêm Linh và kéo nàng vào nhà. Khi cả hai ngồi xuống đối diện nhau, lại có một sự im lặng khác.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Bá Khiếu nhìn người trước mặt và thở dàiL "Linh Linh, đừng gây rắc rối nữa."

Nghiêm Linh nhìn nam nhân thường ngày dưới đài trên đâif đều nhìn như ngắm cánh nhẹ nhàng khoan khoái, bây giờ trước mặt nàng lại lộ ra vẻ chán nản hiếm thấy, không khỏi có chút đau lòng. Không kìm được, nàng lại lao mình vào vòng tay hắn.

“Bố ơi, con không muốn đi Thượng Hải nữa.”

"Được rồi."

"Con muốn ở lại với bố. Con muốn gia nhập đoàn hội Yến Vũ"

Nghiêm Bá Khiếu chỉ nghĩ rằng con gái mình ngoan ngoãn, nhưng hắn không ngờ rằng nàng đã có ý định tham gia đoàn hội của của gia đình.

Lúc đầu, hắn không muốn con gái mình đến Lệ Nguyên, việc học nghệ thuật đã vất vả rồi, mối quan hệ giữa con người với nhau trong thời gian đó cũng rất rắc rối. Tuy nhiên, lúc đó Nghiêm Linh được lão thái thái ủng hộ, bí mật học nghệ thuật từ Nghiêm Nhị nên cũng đối xử với Nghiêm Linh như một đứa trẻ với tâm hồn tươi mới và sẽ ngừng học sau vài ngày khổ sở. Không ngờ, Nghiêm Linh vẫn kiên trì và sau đó được Nghiêm Nhị và sư phụ của hắn, ông Vu nhận làm học trò. Hiện tại con gái của hắn đã đề nghị gia nhập đoàn hội Yến Vũ, đây không phải là vấn đề gì cả, nhưng hắn vẫn không muốn nàng phải chịu khổ.

Thấy cha hồi lâu không trả lời, Yến Linh sợ hắn không cho nên vội vàng nói: "Bố, mấy năm nay con đã học được rất nhiều vở opera từ sư phụ, con biết tất cả những gì chú hai của con biết. Hoặc con có thể tham gia đóng một vai trong hiệp hội”

"Con đang muốn giở trò để đóng một vai nhỏ, hay là muốn làm mất mặt sư phụ của ta đây?" Nghiêm Bá Khiếu trêu chọc nàng: "Thật khó để tham gia đoàn hội."

"Bố, con có thể chịu đựng khó khăn. Hơn nữa, bố không phải vẫn che chở cho con sao?" Nghiêm Linh ngẩng đầu lên, mỉm cười nịnh nọt với Nghiêm Bá Khiếu.

Nghiêm Bá Khiếu không thể chịu nổi bộ dạng dày vò của nàng, vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc bàn bạc với Nghiêm Nhị và để quản sự lưu sắp xếp.

Trong lúc hưng phấn, Nghiêm Linh ngẩng đầu lên và hôn lên mặt Nghiêm Bá Khiếu. Nàng lại mỉm cười ranh mãnh và vui vẻ nói lời cảm ơn bố.

Người trước mặt rõ ràng là sửng sốt, sau đó hai má đỏ bừng. Nghiêm Bá Khiếu đứng dậy và bước ra ngoài, trước khi đi còn phàn nàn: "Đừng học những cách cư xử xa lạ đó từ mẹ con."

Nhìn thấy hắn ngượng ngùng, Nghiêm Linh càng cười vui vẻ hơn.

Nghiêm Linh đoán rằng người duy nhất có thể biết Ngô Tuyết nhìn thấy mẹ là sư phụ của nàng, và người có thể liên lạc với sư phụ của nàng là chú hai tốt bụng của nàng. Nàng không tìm thấy Yến Trung Minh ở sân trước, liền hỏi tiểu đồ đệ của chú hai.

Cậu bé thật thà nói với nàng: “Sư phụ nói, nếu đại tiểu thư muốn tìm ngài ấy, để con nói với cô rằng ngài ấy đã đến rạp hát và sẽ không quay lại trong một thời gian nữa.”

“Còn những người khác đang tìm kiếm chú ấy thì sao?”

"Ừm, đã nói ngài ấy ra ngoài rồi... Ngài ấy có việc phải làm, lát nữa sẽ về." Tiêu Mậu Đầu cầm chiếc kẹo Nghiêm Linh đưa cho, mơ hồ nói.

A, nhất định lại đến Bạch gia rồi.

Buổi tối, Nghiêm Linh đi lên lầu đến phòng của Nghiêm Bá Khiếu. Phòng phía trên là dãy phòng, phòng ngoài là phòng làm việc và phòng tiếp khách nhỏ của Nghiêm Bá Khiếu, phòng trong là phòng ngủ, nơi Nghiêm Bá Khiếu sống một mình. Ngô Tuyết không ở nơi này, nàng càng không muốn ở trong viện này, nói là bởi vì học đồ buổi sáng và buổi tối luyện tập quá ồn ào, nàng không quen sống trong viện. Nàng sống trên tầng ba của khách sạn Kim Hoa, cũng là nơi tọa lạc khu bất động sản của gia đình họ Ngô.

Nghiêm Linh bước tới bàn làm việc và mở ngăn kéo đầu tiên bên trái, nơi bố nàng thường để những bức thư. Nàng lục lọi trong đó, tìm kiếm các ngăn kéo trên và dưới nhiều lần nhưng không tìm thấy. Cảm thấy thất vọng, có lẽ bố đã vứt đi hết những bức thư mẹ viết trước đây.

Nàng nép mình vào chiếc ghế sofa trong phòng làm việc, lật giở một cuốn sách cô ngẫu nhiên lấy ra từ trên kệ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết...

Nghiêm Bá Khiếu rời khỏi buổi biểu diễn đêm, khi trở về phòng, hắn nhìn thấy một quả bóng nhỏ cuộn tròn trên ghế sofa. Hắn nhẹ nhàng gọi Nghiêm Linh, thấy nàng xoay người lại, lại lăn trở lại. Hắn không còn cách nào khác ngoài bế nàng lên khỏi ghế sofa và bế về phòng.

Người trong ngực hắn nhíu mày, lông mi dài khẽ động, toàn thân mềm mại vô cùng, không hề lạnh lùng như lúc sáng cùng hắn cãi nhau.