Chương 9

Cả ngày Chu Đường đều choáng váng đầu óc, đến buổi chiều, Trần Kính hẹn cô ra ngoài chơi, hỏi cô muốn đi đâu? Cô đang lẩm nhẩm lời bài hát, ý cười không thể che giấu.

Cô nói muốn đi thăm phố ăn vặt gần trường trung học. Trần Kính lập tức đồng ý.

Chu Đường khoa tay múa chân một hồi lâu vẫn không biết nên mặc như thế nào, hồng phấn thì quá trẻ con, đen thì không đủ hoạt bát, cuồi cùng còn gọi điện thoại nhờ Ôn Noãn tư vấn, Ôn Noãn trêu cô: “Yêu đương làm mụ mị đầu óc rồi.”

Loading...

Chu Đường cũng cảm thấy mình yêu vào thì mụ mị đầu óc thật rồi, rối rắm mãi mới chọn một bộ váy màu vàng nhạt, nửa người trên mặt áo ngắn tay màu trắng, Chu Đường soi gương thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định buộc tóc lên. Khi cô xuống dưới nhà, nhìn thấy một bóng người dưới tán cây phía xa xa, Trấn Kính lớn lên cao lớn như cây tùng bách, mặc quần đen có túi hộp, cũng mặc áo ngắn tay màu trắng, cơ bắp như ẩn như hiện giấu dưới lớp áo ngắn tay. Trời à, quá đàn ông rồi!

Trần Kính nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của Chu Đường, anh dập thuốc, ném xuống rồi bước nhanh tới cạnh cô: “Cô giáo Chu mặc đẹp như vậy là muốn quyến rũ anh à?”

“Đúng vậy, hôm nay em muốn chứng thực xem có phải anh rất được hay không.”

Trần Kính ném mũ bảo hiểm cho cô, anh cũng có một cái, một đen một trắng, hình như là mũ bảo hiểm đôi, Chu Đường loay hoay một lúc lâu vẫn không đội được, khi Trần Kính giúp cô đội mũ bảo hiểm lên thì không quên giễu cợt một câu: “Ngốc thật, nhưng ngốc anh cũng thích.”

“Em xinh như vậy, làm sao có thể không thích em được.”

“Ôm chắc vào.” Trần Kính khởi động xe máy, ùng một tiếng vang dội, xe máy chạy băng băng trên đường, bởi vì anh đi quá nhanh, Chu Đường không thể không nghi ngờ Trần Kính cố ý đi nhanh như vậy, khiến cô phải gắt gao ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, hai điểm mềm mại no đủ dán sát sau lưng Trần Kính. Trần Kính cười đắc ý như vừa thực hiện được âm mưu, anh cố ý, cố ý đi xe máy, cố ý lái xe cực kì nhanh.

Hai người đi dạo phố ăn vặt ở gần trường trung học, ăn rất nhiều món mà Chu Đường thích từ hồi còn đi học, có lẽ tất cả nữ sinh trung học đều thích ăn mấy món đồ ăn vặt này, bạch tuộc viên, sushi, hồ lô ngào đường, cô chỉ ăn vài miếng, dạ dày không tốt nên không dám ăn nhiều, chỉ đành phải đẩy cho Trần Kính.

Chu Đường còn tưởng rằng kiểu người như Trần Kính sẽ không ăn đồ ăn vặt của con gái, không ngờ anh có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết tất cả, hơn nữa còn ăn một thứ mà cô đang ăn dở, Chu Đường dựa vào người Trần Kính, nhìn anh ăn mà miệng phình phình, vậy mà không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh. Cô rất muốn chụp lại Trần Kính của bây giờ. Hai người ăn uống no đủ, đang định đi về thì đi ngang qua hiệu thuốc bán đồ dùng tránh thai, Trần Kính nhìn về phía Chu Đường, dùng đầu lưỡi chọc bên trong má: “Cô giáo Chu có muốn kiểm chứng xem anh có thật sự được không?”

“Anh mua thì mua đi, còn hỏi em làm gì?” Cô né tránh ánh mắt của anh.

……

Về đến nhà, vừa mới mở cửa, Chu Đường khom lưng đi dép lê, lớp vải rất mỏng, Trần Kính có thể nhìn thấy cặp mông no đủ tròn trịa của cô từ phía sau, anh tiến lên giữ chặt eo Chu Đường, xoay người đẩy cô dựa vào tường. Anh chạm nhẹ lên môi Chu Đường, sau đó rời đi, lại chạm vào, điều đó chọc giận Chu Đường, cô nhón mũi chân lên, ôm lấy cổ anh, kéo người tới gần mặt mình, rướn người hôn Trần Kính. Cánh môi mềm mại của cô đè nặng lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh, nhẹ nhàng mà liếʍ, chậm rãi mυ"ŧ vào. Tay Trần Kính thâm nhập vào trong từ bên dưới, cách một lớp quần lót mà ấn nhẹ lên vùng đất bí mật của cô, ngón tay cái có kĩ thuật rất tốt, ấn nhẹ rồi thu lại, Chu Đường bị ấn tới sảng khoái, nhịn không được mà rên lên khe khẽ.

Môi đỏ khẽ mở, đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông xông vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, gắn bó như môi với răng. Trần Kính vừa hôn cô, vừa dùng tay kéo khóa váy của cô.

Bộ váy màu vàng nhạt bị tụt xuống dưới chân cô, tay anh càng dễ dàng vuốt ve cưng nựng nơi riêng tư của Chu Đường.

Trần Kính tìm được chỗ đi vào, xoa xoa hạt châu nho nhỏ của cô cách lớp quần lót, Chu Đường làm sao có thể chịu được kích thích như vậy.

“A —— a ——” Cô rên rỉ không lớn không nhỏ, nhưng hai người có thể nghe rất rõ ràng.

“Cô giáo Chu có thoải mái không?”