Chương 33

Quá khứ của Trì Khê như cá chết hư thối bốc lên mùi tanh hôi.

Trì Khê còn nhớ rõ cảnh tượng khi còn nhỏ, cô lôi kéo tay của mẹ, khóc la không cho bà rời đi, có lẽ lần đó là lần cuối cùng cô khóc thời thơ ấu.

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào quên được cảm giác đau đớn tận tim gan đó, sau đó, Trì Khê tự nhủ thầm, cô phải trở nên thật mạnh mẽ.

Băng, trước khi trở thành băng thì cũng chỉ là nước, ôn hòa, có độ ấm, nhưng ở hoàn cảnh ác liệt lại bất đắc dĩ biến thành băng lạnh lẽo, Trì Khê chính là như thế này.

Sau đó cha cô ngồi tù, giao cô cho cô ruột nuôi dưỡng. Nếu chuyện mẹ cô bỏ đi, cha ngồi tù là đả kích lớn nhất thời thơ ấu thì khi cô tới nhà cô ruột ở, ác mộng mới chính thức bắt đầu. Cô còn nhớ rõ, bản thân cô luôn luôn phải ăn cơm thừa lạnh ngắt, mười tuổi còn chưa cao tới kệ bếp, nhưng phải trèo lên ghế, bởi vì cô ruột không để phần cơm, cô chỉ có thể lấy cơm nguội ra ăn, không cẩn thận làm đổ vỡ nồi bát.

Cô ruột hùng hổ vọt vào, lớp mỡ trên mặt xô vào nhau, cầm dây mây mà hung hãn đánh Trì Khê.

Loading... Miệng không ngừng chửi rủa, nước miếng bay đầy trời: “Đồ của nợ, đồ con chồng trước, suốt ngày không chịu làm việc, chỉ biết ăn ăn ăn, tao đánh chết mày.”

Đêm đó miệng vết thương của Trì Khê bị nhiễm trùng, cô lên cơn sốt cao, mơ thấy mẹ của mình, bà ấy lạnh lùng nói: “Tao không cần mày, mày tránh ra!”

Đứa bé chạy đuổi theo xe rồi vấp phải cục đá ở dưới chân, lòng bàn tay đều là máu thịt bê bết.

Khi đó Trì Khê đau đớn đến mấy cũng chỉ cắn môi không khóc, bởi vì khóc cũng chẳng có ai thương, chỉ cảm thấy cô là thứ của nợ trói buộc.

Trì Khê năm 17 tuổi đã trổ mã dậy thì, lớn lên xinh xắn trắng trẻo, phần lớn người trong trấn nhỏ đều có làn da ngăm đen, nhưng Trì Khê lại giống con gái trong thành phố, làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt xinh xắn, dáng người yểu điệu. Cũng chính là khi đó, ông chú giá mới chân chính phát hiện Trì Khê thật đẹp, ánh mắt bắt đầu ẩn chứa sự thèm thuồng, loại khát vọng đó là dục vọng của người trưởng thành, xấu xí, ghê tởm.

Cô ruột không hiểu, mỗi ngày đều mắng Trì Khê: “Đồ lẳng lơ, gái điếm!”

Nghỉ hè, Trì Khê không muốn trở về, cô định đi làm thêm ở một tiệm trà sữa gần trường, cô ruột lại bắt đầu chửi ầm lên: “Con sói mắt trắng, còn không về làm việc cho tao? Không biết còn bao nhiêu việc chưa làm xong!”

Mùa hè ở trấn nhỏ nhiều muỗi, ve kêu râm ran không dứt, ngày hè không khí nóng hầm hập, Trì Khê làm xong việc nhà nông, chuẩn bị đi tắm rửa.

Ông chú già đột nhiên chắn đường đi, ánh mắt sắc dục nheo lại đánh giá cô, tay xoa eo nhỏ của Trì Khê, cười hô hố lộ ra hàm răng ố vàng khiến Trì Khê cảm thấy buồn nôn.

Trì Khê bị đẩy mạnh vào trong căn nhà nhỏ, người đàn ông thô lỗ gấp không chờ nổi mà cởi quần áo, dương vật dữ tợn đáng sợ lộ ra ngoài, thoạt nhìn vừa dơ bẩn lại vừa ghê tởm.

Trì Khê súc vào góc nhà, ông ta đi bước một tới gần, cánh tay đen nhánh nhéo cằm cô.

Trên người Trì Khê đổ mồ hôi lạnh, cô sờ thấy một chai bia ở phía sau, tay chân luống cuống, hô hấp hỗn loạn.

Đôi tay bẩn thỉu của ông ta muốn lột quần áo của cô, sán người lại gần. Mùi mồ hôi nồng nặc trên người ông ta khiến cô buồn nôn, Trì Khê ngửi thấy mùi thuốc lá hôi hám.

Trì Khê giãy giụa, ông ta túm tóc cô, liên tiếp tát tới tấp: “Con đàn bà thối, giả thanh cao cái gì!”

Ông ta gấp gáp không chờ nổi muốn hôn Trì Khê, động tác vừa nhanh vừa thô bạo, Trì Khê mím môi, không cho ông ta xâm nhập, ông ta lập tức đánh đập Trì Khê một cách dã man, dùng dương vật cọ xát miệng Trì Khê.

Trì Khê hận không thể có vũ khí gì trên tay, thứ có thể giết chết lão ta, cảm giác ghê tởm buồn nôn cuồn cuộn dâng lên từng đợt.

Nước mắt ào ào chảy xuống, cả người như bị nhốt trong không gian bịt kín, thở không nổi.

“Lão già họ Lưu kia, mau mở cửa cho tôi! Lão già khốn kiếp! Mở cửa!” Tiếng đập cửa ầm ầm của phụ nữ, là giọng của cô ruột.

Cô ruột nhìn Trì Khê và người đàn ông trần trụi trên mặt đất, bà ta giận dữ xông lên đánh nhau với ông ta, hai người đánh đến vỡ đầu chảy máu.

“Không biết xấu hổ!! Trì Khê mà ông cũng dám làm nhục! Ông vẫn còn là con người sao?”

Từ ngày đó, chỉ cần Trì Khê có động tác hơi thân mật với đàn ông thì đã muốn nôn, cô chán ghét đàn ông trung niên tai to mặt lớn béo mập, nhìn bọn họ lại khiến cô nhớ lại cảm giác mỗi ngày bị người chửi rửa là da^ʍ đãng phóng túng.

Sau đó cô được Khương Tĩnh phát hiện tài năng, cô ấy hỏi cô có muốn tiến vào giới giải trí hay không, Trì Khê gật đầu, bởi vì có thể kiếm được tiền.

Mặc dù không thể tránh khỏi đυ.ng tới các loại quy tắc ngầm, nhưng Trì Khê sợ, sợ phải trở về cái trấn nhỏ đáng sợ kia, trở về đối mặt với người thân đáng ghê tởm.

Ngày tháng như sống trong vực sâu, không nhìn thấy ánh mặt trời, lâu dần, cô luôn gặp ác mộng, cảnh tượng trong mơ khiến cô thấy ghê tởm, nhưng lại không thể thoát khỏi.

Trì Khê hút điếu thuốc, cười khổ: “Qúa khứ của em có phải rất đáng khinh hay không?”

Khi cô nhắc lại quá khứ, mặt vô cảm, lãnh đạm như giếng sâu lạnh lẽo.

Đột nhiên Mạnh Duật Đường cảm thấy, thật ra Trì Khê rất ao ước được người yêu thương, cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt, chẳng qua bị thương tổn quá nhiều nên mới co vào trong vỏ ốc, chỉ vì muốn tự bảo vệ bản thân.

“Khê Khê, có anh ở đây, sẽ không bao giờ để em phải trải qua những tháng ngày đau đớn kia, anh không giống bọn họ.”