Chương 4: Thỏ Nhỏ?

“Thật ngại quá, có phiền.”

Chẳng biết hơi rượu lại từ từ dâng lên, cô nhìn thẳng người đàn ông đeo khẩu trang kia.

Thấy cô nhìn mình không nói tiếng nào, người đàn ông hơi dựa vào tường, chủ động mở miệng: "Biết tôi?”

Khương Sơ Nghi nhíu mày: "Anh yên tâm, tôi không thấy rõ anh là ai, cho dù thấy rõ cũng không nhất định sẽ biết.”

Anh ừ một tiếng, im lặng kéo khóe miệng.

Đang nói, Cao Ninh lại gọi hai cú điện thoại tới, cùng với việc spam tin nhắn wechat. Cô lập tức cảm thấy không ổn, chuẩn bị rời đi.

Nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại: "Không được, tiểu thư…”

Khương Sơ Nghi rụt về phía sau, di động trượt xuống, đập vào gạch men sứ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cô hít sâu hai cái, kiềm chế cơn tức giận: "Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải paparazzi, tôi không chụp ảnh.”

“Bây giờ tôi còn có việc." Khương Sơ Nghi tháo vòng tay xuống ném cho anh: "Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu sau này có vấn đề gì anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, hoặc là bây giờ tôi trực tiếp báo cảnh sát, đợi lát nữa để cảnh sát xử lý.”

Nói xong, Khương Sơ Nghi khom lưng chuẩn bị nhặt di động, nhưng đã có người hành động trước.

Anh hơi cúi người xuống, một tay chống trên thanh ngang, nhặt điện thoại di động trên mặt đất lên đưa cho cô.

Hai người nhìn nhau.

Khương Sơ Nghi do dự hai giây, nghiêm mặt nhận lấy.

Vệ sĩ chần chừ nhìn về phía này.

Người đàn ông im lặng một lát: "Hình như màn hình điện thoại của cô vỡ rồi.”

“Hả?" Khương Sơ Nghi cúi đầu nhìn, thuận miệng nói:" Không sao, cầm đi sửa một chút là được rồi.”

Anh đưa tay vẫy người bên cạnh: "Đưa bút đây.”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua vòng tay, xác nhận với cô: "Thỏ Nhỏ? Là tên này sao?”

“Ừm." Khương Sơ Nghi trả lời, khí thế yếu đi một chút.

Người đàn ông gật đầu, viết một chuỗi gì đó ở mặt sau vòng tay, đưa cho cô: "Trên đó có số điện thoại của tôi, nếu điện thoại của cô cần đổi, cũng có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, chuyện tối nay rất xin lỗi."

Khương Sơ Nghi hơi tức giận.

Cô chậm rãi nói: "Anh là ngôi sao, sau này ra ngoài chơi chú ý một chút, đừng gây phiền phức cho người qua đường vô tội ở nơi công cộng.”

Động tác đội mũ bút của người đàn ông dừng lại, lẳng lặng đánh giá Khương Sơ Nghi. Lập tức nở nụ cười: "Tôi biết rồi.”

*

Cao Ninh gọi cho Khương Sơ Nghi hai cuộc điện thoại cũng không có ai bắt máy, đi tìm cùng trợ lý nhỏ khắp nơi, cuối cùng cũng thấy người cần tìm.

“Cậu đi đâu vậy?" Lửa giận bốc lên: " Con mẹ nó thiếu chút nữa là tôi kêu bảo vệ tìm người rồi.”

Khương Sơ Nghi nói: "Đi toilet cho tỉnh rượu.”

Cao Ninh thấy thần trí cô vẫn còn tỉnh táo, thở dài, hừ lạnh uy hϊếp: "Lần sau không nghe điện thoại sẽ bẻ gãy đầu cậu.”

Vẻ mặt Khương Sơ Nghi vẫn bình tĩnh, cô nhìn trái nhìn phải: "Đúng rồi, không phải muốn gặp người nào đó sao?”

“Không vội, đợi lát nữa." Cao Ninh hất cằm: "Sắp bắt đầu rồi.”

MC đang ở trên sân khấu giới thiệu phân đoạn nhảy dù của khách quý thần bí, nhưng nói được một nửa bỗng nhiên ánh đèn tắt hết toàn bộ. Giống như là có dự cảm, toàn trường ăn ý im lặng, nương theo khói trắng dày đặc, mọi người bắt đầu cảm thấy tò mò xen lẫn mong chờ về người sắp xuất hiện tới đây.

Giọng nói của Cao Ninh mang theo hứng thú: "Đến rồi, đêm nay quan trọng nhất.”

Vừa dứt lời, một giây sau, màn hình LED ở giữa sân chậm rãi hiện ra một logo đen đỏ. Người dẫn chương trình không biết đã lặng lẽ rời đi từ khi nào. Tất cả mọi người trên dưới đài, trong nháy mắt đều reo hò hoan hô không dứt, như muốn đâm thủng màng nhĩ, không ngừng kêu lên.

Trợ lý nhỏ cả kinh, cũng kích động bắt lấy cánh tay Khương Sơ Nghi, có chút lắp bắp nói: "Là, là Tây Bạo!!!”