Chương 24: Ăn không được thì phá cho hôi

Nhưng vì ánh sáng lúc ấy có hơi mờ ám, góc chụp cũng rất gian xảo, một tấm ảnh mập mờ bắt bóng bắt gió ra đời, rồi bị truyền thông lấy ra bôi nhọ rất nhiều.

Tần Đồng tức giận đến mức ngã bệnh phải nhập viện, cùng lúc đó, Khương Sơ Nghi cũng tuột dốc không phanh.

Bài post này liệt kê tỉ mỉ dấu vết năm đó, nói sau lưng cô là thế lực của Hỗ Phái, chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến Tần Đồng.

Hắn viết ra một câu chuyện tình yêu bất chấp tuổi tác tràn ngập giao dịch quyền lực trong giới sinh động như thật, một mũi tên đâm trúng lòng hiếu kỳ của đám người trẻ tuổi bây giờ.

Bộ phận quảng cáo cho bộ phim Tây Bạo Quan Tuyên cũng nhanh chóng đăng tải một bài post lên Weibo.

Bữa cơm này xem ra ăn cũng không vô, Cao Ninh và Khương Sơ Nghi về lại khách sạn.

Lúc ở sảnh lại đúng lúc gặp được mấy người cùng đoàn làm phim. Bọn họ nhìn thấy Khương Sơ Nghi, tự nhiên không hẹn mà cùng nhau im lặng.

Lúc đi đến gần, Tân Hà chủ động chào hỏi: "Vừa ăn cơm về à?”

Khương Sơ Nghi dừng bước, mỉm cười đáp: "Đúng vậy.”

Quan sát cô một vài giây, Tân Hà mở miệng: "Chuyện trên mạng không cần để trong lòng đâu, qua vài ngày nữa sẽ yên ổn thôi.”

Khương Sơ Nghi ừm một tiếng.

Nhưng vào lúc này, bên cạnh có người lên tiếng: "Đúng rồi, đạo diễn Tần gần đây có khỏe không?”

Mấy người khác hai mặt nhìn nhau.

Cao Ninh sắp nổi điên lên, Khương Sơ Nghi phải giữ chặt lấy cô ấy, gật đầu nói với họ: "Rất tốt.”

Trở lại phòng mình, Cao Ninh không nhịn được mắng một câu: "Ăn không được thì phá cho hôi, thật là ả đê tiện.”

Thấy Khương Sơ Nghi vẫn im lặng, Cao Ninh thở phào nhẹ nhõm, an ủi cô: "Thôi quên đi, mấy ngày nay cậu đừng lên Weibo, tôi đã liên lạc với bộ phận pháp lý rồi, cũng sẽ mời luật sư ngay, nhất định bảo bọn họ xóa bài post. Bọn chúng lại dám tạo tin đồn lúc cậu còn vị thành niên, thật là con mẹ nó không có giới hạn.”

Tâm tình Khương Sơ Nghi rất bình tĩnh: "Tôi biết rồi mà, cậu không cần gấp.”

Những thứ gọi là “quá khứ bẩn” này, đối với Khương Sơ Nghi mà nói kỳ thật không quan trọng gì, cô không cảm thấy phiền muộn. Tựa như cuộc chiến tranh đã kết thúc, cô nhẫn nhịn rất lâu, chịu đựng qua thời gian đau đớn nhất, sau này lại có người nhắc tới cuộc chiến tranh này, ý đồ muốn khôi phục lại sự khuất nhục cùng với cảm giác của cô khi đó, muốn một lần nữa bóc vết sẹo ra, nghĩ thôi cũng thấy không thể tạo ra chút gợn sóng nào trong lòng cô.

Họ nhìn cô như một trò đùa.

Khương Sơ Nghi thu xếp ổn thỏa, cũng không ở lại lâu nữa. Ngày mai đoàn làm phim mở cuộc họp, cô trở lại phòng tắm rửa, còn dư thời gian lại phải xem kịch bản lần nữa.

Gần mười hai giờ, Wechat còn không ngừng rung lên, trong đó cũng có không ít người bạn gửi lời an ủi cô. Mặc kệ những người này thật sự tốt bụng hay chỉ đơn thuần muốn tham gia náo nhiệt, cô cũng lười ấn vào nút xem.

Khương Sơ Nghi cầm điện thoại di động, thiết lập chế độ im lặng, tắt đèn đi ngủ.

Buổi tối ngủ cũng không yên ổn mấy, Khương Sơ Nghi mơ mấy giấc mộng đứt quãng.

Nửa đêm bị đau đến thức giấc, cả cơ thể toát ra toàn mồ hôi lạnh, thì ra lại là kinh nguyệt đến sớm. Cô bật đèn bàn, đi vào phòng tắm, gọi nhân viên phục vụ phòng đến thay ga giường bẩn.