Ngày hôm sau quay phim.
Bởi vì cô chỉ là một vai phụ, phân cảnh có hạn, chỉ cần cùng Phục Thành và Tông Dã chụp ảnh tổ hợp là được.
Khương Sơ Nghi trang điểm xong, được đưa đến địa điểm quay phim, trên một sân thượng hình bán cung ở tầng ba.
Lúc cô đến, Tông Dã đang nói chuyện với một người phụ nữ, hai người nhìn qua rất thân thiết.
Nhân viên công tác thấp giọng giới thiệu, cô gái này là Phùng Đào, phụ trách việc quay chụp hôm nay của bọn họ.
Cô ấy là nhân viên công tác lâu năm của IM, nhϊếp ảnh gia chuyên chụp cho Tây Bạo, đã theo bọn họ nhiều năm. Con người rất thú vị, cũng không kiêu ngạo gì.
Khương Sơ Nghi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Phùng Đào mặc một chiếc váy đỏ Tây Dương, giày cao gót dài nhỏ cộng thêm sóng lớn, giơ tay nhấc chân đều là phong tình.
Cô ấy thấy Khương Sơ Nghi đến, trực tiếp giơ tay hô: "Điều chỉnh lại quạt gió và ánh sáng, chúng ta bắt đầu làm việc!”
Quá trình quay phim coi như thuận lợi, Phục Thành cùng Tông Dã bị chỉ huy bày ra mấy tư thế. Cô ngồi trên lan can sân thượng, Phục Thành hai tay dang ra, chống ở bên cạnh cô.
Phùng Đào tìm góc độ chụp mấy tấm: "Phục Thành cúi đầu, Sơ Nghi nâng cằm. Không đúng, hai người đối diện, nào, một hai ba, chụp."
Khương Sơ Nghi nghe theo chỉ thị, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Một lát sau, Phùng Đào khom lưng, ở trước máy tính xem ảnh vừa mới chụp, mày cứ nhíu chặt rồi lại buông ra, hướng về phía bọn họ nói: "Phục Thành, cậu phải hạ lưu một chút, nhìn phụ nữ đừng nhìn ngây thơ như vậy.”
Lời nói thẳng thắn của cô ấy làm những người khác đều cười theo.
Phùng Đào thở dài, chau mày: "Bầu không khí của hai người chưa được, Sơ Nghi, lúc em nhìn lại ánh mắt không thể quá trực tiếp, phải ngượng ngùng một chút, mê ly một chút.”
Khương Sơ Nghi cũng bị điểm tên, vội vàng ‘Vâng’ một tiếng.
Trước kia nhập vai diễn còn cần chuẩn bị một thời gian, huống chi cô căn bản không có kinh nghiệm chụp tạp chí.
Ánh mắt có tình yêu ngượng ngùng mê ly...
Nếu là động thì dễ nói, còn tĩnh, cô còn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp.
Lúc trước quay phim tuy nhiều, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, tuyến tình cảm cơ bản đều có thể xem nhẹ không đáng kể.
Khương Sơ Nghi chống lại khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Phục Thành, có chút khó chịu.
Điều chỉnh nửa ngày, lại thử thêm mấy tấm, Phùng Đào xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, thật sự là cảm thấy thiếu chút gì đó.
Trợ lý đề nghị: "Hay là tìm thợ trang điểm cho cô Khương chút má hồng?”
“Không cần.”
Phùng Đào đi lên phía trước, nhu hòa nói: "Bảo bối, chúng ta nói chuyện phiếm nhé?"
Không ngờ là vấn đề ở phía mình, giọng Khương Sơ Nghi áy náy: "Xin lỗi, để em tìm lại trạng thái.”
“Không sao, đừng khẩn trương, chúng ta nghỉ ngơi." Phùng Đào quan sát cô: “Định lực của em rất mạnh, nhìn thấy trai đẹp cũng không động tâm.”
Nói xong, lại đi xem Phục Thành, anh ấy khoanh tay, tựa vào một bên.
Phùng Đào thở dài.
Mà thôi, cũng không thể trách cô gái nhỏ kia được, mỗi ngày tên này đều bày ra một bộ mặt thối, làm gì có bạn diễn nào tìm được cảm giác.
Phùng Đào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Sơ Nghi, như có điều suy nghĩ: "Làm sao mới có thể khiến tim em đập nhanh hơn?”