Chương 2: Vòng tay

Mấy người soát vé đi sau hai người là một đám thanh niên trẻ tuổi, mấy người tụ tập cùng chỗ không rời, cổ đeo dây xích vàng, mắt đeo kính râm đen lớn, thi thoảng lại thốt ra mấy câu hip-hop West Coast mà người khác không nghe ra.

Khương Sơ Nghi quay đầu liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy một vị đại ca nào đó miệng toàn răng sứ sáng bóng.

"..."

Cô bình tĩnh dời tầm mắt.

Không biết phía trước nhiều người xếp hàng bị ùn tắc hay là xảy ra sự cố gì, mà đợi nửa ngày hàng người phía trước cũng không nhúc nhích.

Mãi mới chịu đựng được đến khi vào sân, kiểm vé cho cô chính là một chị gái, đây là một trong số ít người ăn mặc bình thường ở đây, ít nhiều làm cho Khương Sơ Nghi có chút cảm giác an toàn.

Chị gái nhắc nhở: "Cần tháo khẩu trang và kính râm xuống nha.”

Khương Sơ Nghi làm theo.

“Em bao nhiêu tuổi rồi?" Chị gái hiển nhiên không nhận ra Khương Sơ Nghi, lại nhìn thêm chứng minh thư của cô xác nhận: "Vị thành niên không thể vào sân.”

“Em hơn hai mươi rồi." Khương Sơ Nghi đeo khẩu trang lên lại.

“Thế hả, tại nhìn em trẻ quá.” Chị gái cười ôn nhu, trả lại đồ cho cô, hỏi: “Em độc thân đúng không?”

“Vâng.”

Chị gái đưa cho cô một cái vòng tay: "Em viết phương thức liên lạc và tên lên đó đi.”

Khương Sơ Nghi cầm lấy bút trên bàn, viết phương thức liên lạc lên.

Thấy cô viết xong, chị gái giúp cô đeo vòng tay, cười ranh mãnh: "Vòng tay này có thể trao đổi với bạn mới, chúc em chơi vui vẻ.”

. . .

Trong club đã bắt đầu náo nhiệt, Khương Sơ Nghi gửi tin nhắn cho Cao Ninh.

Người vừa mới thúc giục cô đến đúng giờ, bây giờ lại khoan thai không vội, mười phút sau mới trả lời: "Tôi đi chơi một lát, lát tìm cậu sau.”

Cô đứng tại chỗ, nhìn chung quanh một vòng.

Trợ lý nhỏ rục rịch không kiềm chế được hưng phấn, chỉ chờ Khương Sơ Nghi gật đầu, ngay lập tức bay đi dung nhập vào biển người đông nghịt.

Bên tai chợt vang lên tiếng điện như điên cuồng nhảy nhót trên từng dây thần kinh của cô, Khương Sơ Nghi ở lại một lúc cũng cảm giác có chút không thở nổi. Cô tìm một góc yên tĩnh, cầm lấy sâm banh rót vào ly, cố gắng làm cho mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Là một người thích uống rượu, nhìn trái nhìn phải thấy cũng không ai quản, hiếm khi Khương Sơ Nghi mới có dịp phóng túng như vậy, cô uống liền mấy ly, rất nhanh đã cảm thấy ngà ngà say.

Đuổi hai người đến gần đi, cô vừa đặt ly rượu xuống, đột nhiên bản thân bị hắt nước.

Ngước lên nhìn, trên sân khấu không biết là vị rapper underground nào, vừa nhìn đã biết là một người nhảy bungee thâm niên: xăm hoa đầy tay cùng mái tóc nhuộm loạn, chơi rất vui vẻ, cầm trong tay nửa chai nước khoáng dùng sức lắc lư.

Đèn trong sân chợt lóe chợt tắt, lóa mắt làm người ta choáng váng đầu óc. Khương Sơ Nghi dựa theo bảng hướng dẫn, lảo đảo tìm được cầu thang, đẩy cửa đi vào.

Nơi này ít người lui tới, không có giám sát. Cô ngồi xuống cạnh cán ngang của thùng giếng điện, lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau chỗ vừa bị ướt.

Ánh mắt Khương Sơ Nghi trống rỗng, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi một hồi.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nữ rất nhỏ. Khương Sơ Nghi hơi nghiêng người, thò đầu ra.

Hai người, một nam một nữ, chân trước chân sau đi vào.