Chương 18: Ngay từ đầu tôi đã nhận ra anh rồi

Cô ngơ ngác, mở to mắt nhìn Tông Dã.

Khương Sơ Nghi che giấu uống một ngụm nước, mất một lúc lâu mới ra vẻ tùy ý mở miệng: "Thật ra tôi nhận ra anh.”

Trong bữa tiệc quá ồn ào, giọng cô lại nhẹ, Tôn Dã không nghe rõ, cúi đầu: "Hả? Cái gì?”

Khương Sơ Nghi lên tiếng: "Tôi nói, ngay từ đầu tôi đã nhận ra anh rồi.”

Anh cười một tiếng, ngữ khí ôn hòa: "Vậy tại sao lại giả bộ không nhận ra tôi?”

Khương Sơ Nghi nghẹn ngào.

Anh thẳng thắn thật.

Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là vì cho thấy mình sẽ hiểu chuyện, sẽ quên đi một màn đã từng phá vỡ "hiện trường phong lưu" của anh chứ sao.

Khương Sơ Nghi vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể kết thúc đề tài này trong vinh quang.

"Điện thoại đã sửa xong chưa?"

Cô lập tức nói: "Sửa xong rồi.”

Tôn Dã gật đầu, như là suy nghĩ một lát, hỏi: "Có tiện cho tôi phương thức liên lạc không?”

“Hai người kia dừng lại trước đã!”

Cuộc đối thoại bị cắt ngang, Khương Sơ Nghi quay đầu lại nhìn.

Người thét to chính là phó đạo diễn phụ trách quay phim lần này.

Đi tiếp rượu được ba lượt, mặt phó đạo diễn mặt đã đỏ lựng, trêu ghẹo nói: "Ngồi gần nhau như vậy, đang thì thầm cái gì đây?"

Tông Dã gập khuỷu tay đặt bên cạnh bàn ăn, cúi đầu, làm ra bộ dáng lắng nghe. Nhìn từ góc độ khác sẽ thấy cơ thể của anh hơi nghiêng về phía cô, hai người ghé vào một chỗ, tư thế rất thân cận.

Ký Khải vừa mới bị trêu chọc nửa ngày, lúc này rốt cục tìm được lý do, lập tức đi lại đây, cười nhạo: "Tông Dã, xem cậu trò chuyện rất nhập tâm nhỉ, phó đạo diễn gọi tên cậu hai lần cậu cũng không nghe thấy?"

Tất cả mọi người cười, anh tựa hồ cũng không ngại bị trêu chọc, hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi mọi người đang nói cái gì?"

Tân Hà liếc Khương Sơ Nghi, khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình gì, môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Không nói gì cả, hai người tiếp tục trò chuyện đi.”

Rốt cục đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, đạo diễn uống đến choáng váng bị người kéo về phòng. Khương Sơ Nghi ngồi xuống, xoa xoa bụng.

Vừa rồi trong lòng cô nghĩ chuyện khác, không cẩn thận ăn quá nhiều, hiện tại mới cảm giác được bụng có chút trướng...

Liếc thấy người bên cạnh đứng lên, cô đứng dậy nhường vị trí, để cho anh đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, Khương Sơ Nghi gọi anh lại: "Này, chờ một chút.”

Ánh mắt Tôn Dã nhìn cô: "Đang gọi tôi à?”

“Ừm.”

Vương Than đứng bên cạnh, ánh mắt vi diệu, ở trên người bọn họ quét quét: "Thế nào, cần tôi tránh đi chỗ khác không?"

“Không…”

Chữ "cần" của cô còn chưa nói ra, Tông Dã đã nói: "Chờ tôi một lát.”

Vương Than cười một tiếng, ngữ khí ý vị thâm trường: "Chờ anh làm gì, tôi đi trước đây, nào dám quấy rầy anh."

Nhìn bóng lưng Vương Than rời đi, Khương Sơ Nghi nở nụ cười: "Không phải chuyện gì quan trọng, nếu không thì anh cứ đi trước với bạn anh đi.”

“Cậu ta thích nói đùa, cô không cần để tâm.”

Khương Sơ Nghi giơ di động lên, bình tĩnh nói: "Muốn thêm wechat không, tôi thêm anh.”