Bi thương ngẩng đầu, lại bắt gặp gương mặt đầy dấu chấm hỏi của Cố Nhất.
Cố Nhất: "Vẻ mặt này của mày là có ý gì? Mày nghĩ Khương Thần là người thế nào?"
Tâm trạng buồn bã của tôi đột ngột ngừng lại.
Nói như vậy, tôi còn có hi vọng phải không!
Cố Nhất nhìn tôi, thở dài.
"Bệnh của Khương Thần là không thể hôn với người khác, nếu hôn sẽ phát sốt. Em ấy cũng không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nếu có sẽ sinh ra phản ứng căng thẳng."
???
Còn có loại bệnh này hả?
Tôi: "Vậy nếu như tiếp xúc thân mật, sẽ như thế nào?"
Cố Nhất sờ cằm trả lời: "Anh Thành nói, hồi cấp ba có nam sinh cố ý trêu chọc Khương Thần, cuối cùng bị gãy xương."
Tôi âm thầm nuốt nước bọt, hoạt động cánh tay một chút, trộm vía chưa gãy.
May mắn thay, hôm nay có thể vì Khương Thần đang buồn ngủ nên hạn chế cậu ta phát huy.
Nếu không, với mức độ của tôi, có lẽ tôi sẽ tàn tật suốt đời...
Cố Nhất xoa đầu tôi như xoa đầu con chóa: "Tinh Tinh, khi nào mày mới yêu đương, qua năm nay, mày cũng hai mươi bảy, bốn bỏ lên năm, tính là ba mươi đi......"
Tôi vặn lại: "Bốn bỏ lên năm, anh cũng bốn mươi. Ngày nào em cũng hỏi, anh nổi tiếng chưa? Anh có nổi tiếng không? Anh kiếm đủ tiền trả tiền thuê nhà chưa?"
Cố Nhất che tim, giả vờ đau khổ: "Cố Tinh Tinh, anh là anh của mày, anh ruột."
Ban đầu tôi còn muốn tìm hiểu thêm về tình trạng của Khương Thần.
Ví dụ như, độ dài của nụ hôn và mức độ phát sốt có tương quan không?
Có tồn tại tình huống bug nào không?
Kết quả Cố Nhất tiếp liên tục năm, sáu cuộc điện thoại, căn bản không có thời gian để ý đến tôi.
Nghe nội dung cuộc điện thoại, bên kia đầu dây chắc là người phụ trách của chương trình âm nhạc nào đó.
Hóa ra những hành động kỳ quái của anh tôi gần đây là vì việc này.
Anh Khương Thành từ ngàn dặm xa xôi bên nước ngoài trở về, chắc cũng để giúp anh tôi thực hiện ước mơ.
"Nào, nào. Tinh Tinh, có việc gì ngày mai hẵng hỏi anh."
Cố Nhất vui vẻ mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.
Tôi xoa xoa trán: "... Anh, anh còn chưa thay quần kìa."
Vẫn là một màu đỏ chót.
Cũng không biết anh tôi chấp niệm với việc “đỏ” *nổi tiếng đến mức nào, từ case điện thoại đến quần đùi, tất cả đều một màu đỏ chói.
Còn khoe khoang trên Weibo, chúng rất rẻ và bền.
Cố Nhất quay lại, hếch cằm kiêu ngạo: "Anh biết thừa, vừa nãy anh đi ra xem thời tiết thôi. Anh đã xem thiên tượng tối nay, lần này nhất định có thể nổi tiếng."
"Thật ra không nổi tiếng cũng không sao, quan trọng nhất là, cuối cùng anh cũng có thể tiếp tục ca hát trên sân khấu."
Vừa nói, anh tôi vừa hát ca khúc nổi tiếng của Khương Thành.