Chương 4_1: Cậu không sống cùng sao?

Chương 4_1: Cậu không sống cùng sao?

Editor Beta-er: Công Tử Như Họa

Nhà hàng này mang phong cách cổ điển, giữa các bàn được ngăn cách bởi một tấm bình phong khắc hoa rất đẹp, còn có mùi thơm đặc trưng của gỗ thoang thoảng. Không hề có sự xuất hiện của vật dụng nào quá hiện đại, bàn ghế màu đen trắng đồng bộ, thêm vài đồ trang trí làm bằng gỗ càng khiến cho nhà hàng nổi bật lên cảm giác giản dị của mình.

Trong phòng riêng, Thời Thanh Ninh ngồi bên tay trái của ông, sống lưng thẳng tắp không cong vẹo, bức tường trước mặt cô treo một bức tranh sơn thủy, sau khi cô ngồi xuống thì mắt không rời khỏi bức tranh đó một giây phút nào, chỉ thiếu mỗi việc chuyển vào đó sống thôi.

"Không hổ là cháu ngoại của Tần Hồng Văn, có được khí khái của ông ấy, giỏi lắm." Ông ngoại càng ngắm Phó Ngôn Thần càng hài lòng, tự tin vừa đủ không hề kiêu căng, bình tĩnh thong dong hơn thằng cháu ngoại công tử bột nhà mình nhiều. Đúng là chỉ có cháu gái là làm ông nở mày nở mặt được thôi, nên ông bèn quay sang bên cạnh: "Thanh Ninh à, sau này Ngôn Thần sẽ là bạn cùng lớp với cháu đó, phải quan tâm giúp đỡ thằng bé biết chưa."

"Thanh Ninh?" Thấy cháu gái không trả lời, ông Thời nhíu mày: "Nghĩ gì vậy, ông ngoại nói gì cháu có nghe rõ không thế?"

"A! Ông mới nói gì thế ạ?" Thời Thanh Ninh bị đẩy một cái mới hoàn hồn.

Ông Thời nhắc lại: "Ông bảo là cháu đi học phải quan tâm đến Ngôn Thần, thằng bé vừa chuyển đến nên chưa quen được."

"..."

Thời Thanh Ninh cười gượng một tiếng, không biết nên khóc hay cười.

Ông trời đang trêu cô sao? Phó Ngôn Thần chuyển đến học cùng lớp với cô ở Lục Trung thì cũng thôi đi, bây giờ, lại còn ở chung nhà với cô nữa!

Vì sao đến lúc này cô mới biết ư, thực ra cô cũng rất hoang mang. Mấy ngày trước ông ngoại bảo cô đến sân bay đón Phó Ngôn Thần, nhưng cô quên mất vì bị Cố An Lan chọc tức. Sau đó cô và Phó Ngôn Thần liên lạc với nhau qua điện thoại, lẽ ra đã gặp mặt ở võ quán Thịnh Lăng nhưng cô lại nhận được tin của anh cả nói bà nội bị trúng gió té ngã rồi, nên cô phải vội vàng chạy đến, đi một lần hết 3 ngày.

Ngay đến ngày học đầu tiên này cô cũng phải nhờ bạn thân qua nhà lấy hộ sách, không hề chạm mặt với Phó Ngôn Thần chứ đừng nói đến chuyện biết được anh chính là cháu ngoại của bạn ông.

"Khi nãy Thanh Ninh vẫn nhìn mãi bức tranh sơn thủy kia, bởi vì thích câu thơ đề trên đó sao?" Phó Ngôn Thần nghiêng đầu nói, híp mắt nhìn Thời Thanh Ninh, giọng khàn khàn.

Chẳng biết vì sao, anh muốn trêu chọc cô một chút.

Thời Thanh Ninh nhìn thấy rõ vẻ trêu ghẹo trong mắt Phó Ngôn Thần, thế nhưng anh cho cô một cái thang để đi xuống, cô đương nhiên cũng phải thức thời một chút. Thời Thanh Ninh cong môi, nở một nụ cười thoải mái: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn thích bài của Vương Duy."

Cô cũng không ngờ rằng thiếu niên trầm mặc lạnh lùng ngồi sau lưng cô cả ngày hôm nay lại được người lớn khen là đứa trẻ ngoan.

Giả làm bé ngoan thôi mà, cô cũng biết.

"Tôi, cũng, rất, thích."

Phó Ngôn Thần cố ý chậm rãi nhả từng chữ, nhìn sâu vào mắt Thời Thanh Ninh. Bây giờ trên người cô không phải bộ đồng phục nữa mà là một chiếc áo phông màu trắng in hoa, ống tay áo màu đen, càng tôn lên sự trắng trẻo của làn da cô.

Khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn dưới sống mũi thanh tú hơi mím lại, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đóng rất tròn vai một chú thỏ ngoan ngoãn.

"Ha ha, thật sao?"

Thời Thanh Ninh cười đến mức cơ mặt hơi co giật rồi. Cô rời mắt đi, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy lấy quyển thực đơn mang đến trước mặt ông ngoại, cố gắng dời đề tài: "Ông ngoại ơi, có khi thằng nhóc An Lan kia không đến đâu, hơn nữa bọn cháu.. Ba người đều học chung một trường mà, còn nhiều cơ hội để gặp mặt nữa. Ông gọi món đi ạ, cháu đói rồi~"

Nói xong, lại quay sang nhìn thiếu niên đã tự hủy thiết lập lạnh lùng: "Còn về chăm sóc thì cháu đã biết rồi."

Phó Ngôn Thần cụp mí mắt xuống, cười xấu xa: "Vậy sau này phải phiền Thanh Ninh để mắt đến tôi nhiều hơn rồi."

Thỏ ngốc này, để mắt không có nghĩa là chỉ giáo.

Lúc ba người rời khỏi nhà hàng đã là chín rưỡi tối, lúc đi ngang qua võ quán ông Thời đã cho dừng xe, bảo là có chuyện cần làm nên Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần hãy về trước đi, dặn thêm rằng phải đi ngủ sớm để mai còn đi học.

Khu nhà u Uyển nằm ở phía sau của võ quán, đi bộ chỉ mất mười phút hơn là đến nơi. Khu u Uyển là một khu nhà đã cũ hơn rất nhiều so với các khu khác mới được xây dựng nên nó không có thang máy, phải đi cầu thang bộ.

Nhà ở tầng 4 cũng không phải quá cao, nhưng tuổi tác của ông càng lúc càng lớn, gân cốt thân thể cũng chẳng còn được như xưa nên đi lại cũng khó khăn. Thời Thanh Ninh đã từng đề nghị đi mua nhà ở dưới tầng thấp hơn, hoặc mua ở chỗ nào có thang máy cũng được.