Chương 3_1: Con thỏ nhỏ biết cắn người

Chương 3_1: Con thỏ nhỏ biết cắn người

Edit + Beta: Công Tử Như Họa

Một tháng trước, Cố An Lan gọi cho Thời Thanh Ninh hàng chục cuộc gọi trước khi lên máy bay trở về từ Bắc Thành, dùng các thể loại uy hϊếp dụ dỗ để cô đến sân bay đón mình, kết cục đến khi cô mềm lòng đồng ý đến đón cậu rồi thì Cố An Lan lại nói thế này.

Đã ba năm rồi kể từ sau khi ba mẹ ly hôn, chị chưa hề quay về nhà họ Cố lần nào cả.

Mười giờ sáng, xe ô tô đến trước cổng một căn biệt thự mang phong cách châu u. Khi cánh cổng sắt từ từ mở ra, Thời Thanh Ninh nhìn thấy từng hàng cây ngô đồng đang rung rinh tán lá trong gió, tựa như đang chào đón cô trở về.

Vào bên trong sân, chính giữa là một bể phun nước hình tròn được làm từ đá thạch anh, đài phun nước được tạo hình là một con sư tử. Những bồn cảnh trang trí trong vườn hoa tạo thành một khung cảnh tươi đẹp và độc đáo.

Bốn phía trong phòng khách là những bức tường với những đường cong uyển chuyển, cột trụ làm theo phong cách La Mã, bên trên có khắc những hoa văn tinh xảo, những cành lá uốn lượn, đường nét hình xoắn ốc, kết hợp với những vật dụng được thiết kế theo phong cách châu u cổ điển được bày trong phòng, đẹp đẽ đến nao lòng.

Nhìn như một tòa cung điện, sáng chói mắt.

Nơi đây vẫn là khung cảnh quen thuộc như trong trí nhớ của Thời Thanh Ninh.

"Em nhất định đòi kéo chị đến đây để làm gì chứ? Hay là em muốn biện giải thay người kia?" Dù đây là nơi bản thân đã sinh sống hơn mười năm nhưng Thời Thanh Ninh đã không còn chút lưu luyến nào đối với nó.

Thấy sắc mặt của Thời Thanh Ninh không được tốt lắm, Cố An Lan rầu rĩ đặt tay lên vai cô, đẩy cô ngồi xuống ghế: "Chị ơi là chị, chị và mẹ không thể tha thứ cho chuyện ba mắc sai lầm thì em hiểu, nhưng chị đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa? Từ bé đến giờ mẹ có từng đi họp phụ huynh cho chị em mình lần nào chưa? Mẹ lúc nào cũng bận rộn đủ đường, vội vàng làm việc rồi cũng vội vàng đi công tác. Số lần cả nhà chúng ta được ngồi ăn chung một bàn ăn trong một năm còn có thể đếm trên đầu ngón tay."

"Chẳng lẽ chuyện vợ chồng xa mặt cách lòng chính là lý do để ông ấy nɠɵạı ŧìиɧ sao? Nếu không phải tại ông ấy thì mẹ đâu có bị tai nạn giao thông chứ? Vì thế nên cả đời mẹ.." Thời Thanh Ninh thở hắt ra.

"..."

Cố An Lan ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh Ninh, trầm mặc tựa lưng vào ghế.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đáng sợ nhất đã xuất hiện rồi, chuyện năm đó là điều mà không ai trong gia đình muốn nhắc đến. Thời Thanh Ninh vỗ nhẹ lên chân Cố An Lan: "Mẹ là người cực kỳ hiếu thắng, vậy mà bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn để đi hết quãng đường đời còn lại. Chúng ta không thể hiểu hết được nỗi đau trong lòng mẹ được đâu. Không phải là nói tốt về ba vài lời, hay là làm vài chuyện để bù đắp là có thể giải quyết mọi chuyện."

Cố An Lan ngồi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên túm lấy tay Thời Thanh Ninh, kích động nói: "Chưa bàn đến chuyện của ba mẹ vội, thế còn chị thì sao? Chị cứ ở mãi bên nhà ông ngoại không về, chẳng lẽ chị không cần người em trai này nữa sao?"

"Chị không phải là không cần em, chị.." Thời Thanh Ninh vội vàng định giải thích, nhưng cô lập tức tỉnh táo lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Cố An Lan: "Khoan đã, có phải em lại định gây chuyện gì không hả Cố An Lan?"

"Làm gì có?" Bị vạch mặt, Cố An Lan giả vờ lại vẻ bình tĩnh, buông tay Thời Thanh Ninh ra, ra vẻ đừng có nghi ngờ lung tung: "Em muốn chuyển đến Lục Trung để học năm cuối, chị cứ xem xét đi nhé."

"Lý do."

Thời Thanh Ninh tiện tay cầm một quả quýt lên, vừa bóc vỏ vừa chờ ai đó nói tiếp.

Sao Cố An Lan lại có thể nói ra những câu sến súa như vậy chứ?

Dám lấy chuyện ly hôn của ba mẹ ra để nói, còn viện cớ cô ở nhà ông ngoại để ngụy trang nữa, suýt nữa cô đã bị lừa rồi!

Võ quán Taekwondo này là tâm huyết cả đời của ông ngoại, còn cô chính là người nối nghiệp được ông đích thân lựa chọn.

Khi còn bé ông nội và ông ngoại đã cãi nhau ầm ĩ chỉ vì chuyện cô có nên theo học Taekwondo hay không, nhìn họ của Thời Thanh Ninh và Cố An Lan là biết lập trường của hai ông rồi.

Ông nội thì cho rằng con gái nên dịu dàng mềm mại, nói năng nhỏ nhẹ và tập trung học sách đọc hiểu tri thức lễ nghĩa. Nhưng ông ngoại lại nghĩ con gái cũng nên tự biết bảo vệ bản thân mình, sau này không bị ai bắt nạt.

Theo lí thuyết thì người nối nghiệp của võ quán nên là em trai mới đúng, nhưng khi ấy Cố An Lan như một cái ấm thuốc biết đi, còn yếu hơn cả Thời Thanh Ninh, vậy nên trách nhiệm này lại rơi vào tay cô.

Rồi sau này ông nội qua đời, ba và mẹ trở mặt với nhau, chuyện li dị của hai người suýt nữa đã phải ra tòa xử lý, nếu không có anh cả trở về tiếp quản công ty.. Thôi bỏ đi, có vài chuyện không phải không muốn là được, nói ngắn gọn lại thì cô theo mẹ quay về nhà họ Thời, còn em trai Cố An Lan thì theo ba đến Bắc Thành.

"Sao chứ, không cho kẻ sa ngã quay lại làm lại cuộc đời à? Học, học nữa, học mãi ấy?" Cố An Lan mặt dày không biết xấu hổ mở miệng.

"Mấy câu này em đem đi dỗ ba với ông nội thì được chứ còn muốn lừa chị à? Không có cửa đâu." Thời Thanh Ninh nhét hai múi quýt vào miệng Cố An Lan cho cậu im miệng, cô cũng lười vạch trần lí do thực sự làm gì, ngẫm thêm một chút thì chỉ sợ có lẽ là đắc tội người nào rồi thôi.

"Em muốn chuyển đến Lục Trung cũng được, nhưng phải đồng ý với chị 3 điều."

"Ok, chị cứ nói đi, em nghe đây." Cố An Lan thấy có hi vọng rồi, lập tức nịnh nọt Thời Thanh Ninh, hết bóp vai lại đến rót nước.

"Thứ nhất, không được gọi chị là chị khi đi học! Chị không muốn bị mọi người bàn tán lung tung. Thứ hai, không được đánh nhau với người khác, nếu không chị sẽ trừ tiền tiêu vặt của em. Thứ ba, chị không cần biết em có thực sự học tập nghiêm túc hay không, nhưng không được trốn học về sớm, phải đi học đầy đủ!" Thời Thanh Ninh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

"Được được, em chắc chắn sẽ nhớ."

Trở về thời điểm hiện tại, Thời Thanh Ninh lùi ra sau hai bước để giữ khoảng cách với Cố An Lan, cố đè giọng xuống: "Em đừng có đánh trống lảng nữa, đừng mơ đến tiền tiêu vặt tháng này nữa nhé."

Nói xong, Thời Thanh Ninh vội vàng chạy đi mất, lúc xuống cầu thang suýt bị trẹo chân mấy lần, giống như bị ma đuổi.

"Đừng mà, chị.. Bạn Thời ơi, tớ biết sai rồi!" Cố An Lan hoang mang, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, đuổi theo được một đoạn mới nhìn thấy bóng người đang đứng dưới chân cầu thang.

Phó Ngôn Thần ư?

Cậu ta xuất hiện từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ bà chị nhìn thấy cậu ta rồi mới "nói năng lung tung"?

"Cậu.."

Á! Vết thương ở khóe miệng đã nứt ra rồi, khi nãy chẳng thấy đau gì cả, nhưng bây giờ thì đau như bị lửa thiêu vậy. Cố An Lan nhìn thoáng qua Phó Ngôn Thần với vẻ khó hiểu, đầu lưỡi cọ lên xương hàm, tay đút túi đi xuống tầng.