Chương 13_ 1: Tức giận với cậu

Chương 13_ 1: Tức giận với cậu

Editor: Dương Thị Thu Thảo

Beta-er: Công Tử Như Họa

Vào đầu mùa thu, bão ở Lâm Thành nói đến là đến, khi trời vừa sụp tối, cơn mưa nặng hạt ập xuống, lá cây Long Não ngoài cửa sổ lung lay qua lại. Các cụ già thường nói, gió mưa mùa thu dần dần lạnh, mỗi một ngày thu lại có một trận mưa, độ ấm giảm xuống đến mấy độ.

"Không mang dù?"

Những hạt mưa thưa thớt đập vào cánh cửa sổ, vang lên tiếng lách tách, Phó Ngôn Thần đứng dậy đóng cửa sổ lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường dưới lầu lúc sáng lúc tối, giống như một giây nữa thôi sẽ hoàn toàn đứt tắt.

Ầm ầm------

Ở phía chân trời thoáng hiện lên một tia sấm chớp, như là một cây búa sắc bén, bổ ra bầu trời đen như mực.

Đôi môi mỏng của Phó Ngôn Thần nhếch lên, con ngươi bỗng nhiên cũng trở nên thâm sâu hơn, anh rất ghét ngày mưa!

Đồng hồ báo thức treo trên tường, tích tách, tích tách--

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua..

Phó Ngôn Thần càng bực bội, quyển sách tiếng Anh đã ở trên tay nửa tiếng, vẫn dừng lại ở trang đó, chưa từng lật thêm trang nào.

Cuối cùng kim đồng hồ chỉ vào 11 giờ đúng, Phó Ngôn Thần cầm áo khoác đặt trên giường lên, vọt ra khỏi phòng.

Tiệm thú cưng vào lúc này.

"Thanh Ninh, hôm nay thật sự đã làm phiền cháu, nếu không có cháu ở đây, một mình dì thật sự không làm được." Quản lý của tiệm thú cưng là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, bà ấy đặc biệt thích những động vật nhỏ, lúc còn trẻ bà luôn không muốn lấy chồng, một người kinh doanh tiệm thú cưng hơn mười năm.

Tiệm thú cưng có tổng cộng hai mươi mấy con chó con, gần đây bọn họ phải chích vắc-xin phòng bệnh cho các chó con, bà ấy bận đầu tắt mặt tối.

"Dì Dư còn khách sáo với cháu, dì phải nuôi dưỡng Tinh Tinh ở đây, ít nhiều gì cũng mệt mỏi để chăm sóc nó mà." Thời Thanh Ninh ôm trong ngực chú chó lông trắng như tuyết, chó nhỏ chỉ có phần tai là màu nâu, lỗ tai dựng đứng lay động tựa như con bướm đang bay múa, đôi mắt to long lanh nhìn cô, liền cảm giác cả trái tim như muốn tan chảy.

Tinh Tinh là quà sinh nhật hai năm trước Cố An Lan đã tặng cho cô, ông ngoại đã lớn tuổi bị dị ứng với lông chó, nên cô không thể không đem không đem nó gửi cho tiệm thú cưng. Cũng may tiệm thú cưng ở ngay góc đối diện phòng tập gym, chỉ cách một làn đường ở giữa, nếu cô nhớ nó thì lập tức cũng có thể ra thăm.

Lúc trước ở nhà đã nhận được cuộc điện thoại của bà chủ, nói rằng hai ngày nay đang chích vắc-xin phòng bệnh cho chó con, không biết Tinh Tinh có phải do bị kí©h thí©ɧ hay không, mà hôm nay cũng không ăn gì hết, còn có chút tiêu chảy.

Bà chủ rót một ly nước trắng từ máy nấu nước ra đưa cho Thời Thanh Ninh, vuốt vuốt cái đầu nhỏ xù lông của Tinh Tinh, cười nói: "Chó nhỏ chắc là nhớ cháu rồi, cháu xem mỗi lần cháu đến, nó đều ngoan ngoãn ăn, không kêu la gì, chích cũng rất phối hợp."

"Vậy sao? Tinh Tinh nhớ cháu thật hả?" Nhẹ hôn lên tai của tiểu tử, Thời Thanh Ninh nhếch miệng, sờ lên đuôi của nó một cách thân mật.

Động vật thật sự có linh tính, ánh mắt của bọn chúng sáng như sao, cái mũi cũng rất linh hoạt, mỗi lần cô đến, Tinh Tinh đều rất vui mừng, cứ chạy tới chạy lui quanh chân cô. Làm nũng với cô, chơi đùa cùng cô.

"Các cháu hôm nay vừa thi xong hả?" Bà chủ để ý đến thời gian, kéo ngăn tủ lấy ra một cây dù che mưa, lại lấy một đôi giày đi mưa trong tủ chứa đồ ra, buồn lòng nói: "Trận mưa này lát nữa không ngừng được đâu, như vậy đi, cháu thay qua đôi giày đi mưa này, sau đó về nhà tắm nước nóng, húp chút canh rừng rồi đi ngủ sớm, hôm nào dì lại mời cháu ăn cơm."

Thời Thanh Ninh gật gật đầu, nhận lấy cây dù, vừa rồi cô chỉ ăn bánh mì mà bà chủ cho, bụng lại đói nữa rồi, "Được ạ, cháu đi về trước, dù này cháu lấy đi, còn giày đi mưa thì không cần đâu. Đi khoảng mấy phút thôi, không sao đâu ạ."

Nói xong cũng đem chú chó con trong ngực đặt vào trong l*иg, vuốt vuốt đầu của Tinh Tinh một cách lưu luyến, "Tinh Tinh phải ngoan đó~"

Bà chủ tiễn Thời Thanh Ninh ra cửa, đèn ven đường sáng rỡ, có điều là đèn đường bị mấy nhánh cây cao lớn che khuất, ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất, có chút mờ ảo.

Xoẹt ------

Một chiếc xe hơi chạy ngang qua, nước bắn lên tung toé, Thời Thanh Ninh lùi vào bên trong mấy bước.

Hôm nay cô ra ngoài gấp, không chú ý để xem dự báo thời tiết, không biết buổi tối trời sẽ mưa, nên đã đi giày trắng, nước mưa từ dù chảy xuống, bắn lên tia nước, mặt giày đã ước một nửa. Ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, nhất thời nhàm chán mà di chuyển ô che, nhìn nước mưa rơi xuống theo quỹ đạo, chợt để ý tới người bên đường đối diện, cô hơi ngẩn ra: "Phó, Phó Ngôn Thần.."

Không lẽ là tới đón mình?

Chàng trai mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây, áo khoác mở rộng có thể nhìn thấy chiếc áo thun trắng bên trong, cầm cây dù che mưa màu đỏ thẫm, tay kia còn cầm thêm cây dù khác.

Nên cũng không trách được cô tự mình đa tình.

Đối phương hơi giơ cây dù lên, xuyên qua màn mưa, cũng không nhìn rõ được nét mặt của Phó Ngôn Thần, mặc dù trong thời tiết giông gió như vậy, nhưng cả người Phó Ngôn Thần vẫn toát ra sự cao quý như cũ, dễ dàng trở thành ánh sáng chói mắt trong bóng tối.