Chương 5_2:

Chương 5_2: Sao cậu ấy lại mắng mình?

Editor Beta-er Công Tử Như Họa

Trước khi nghỉ lễ một tuần, Hứa Minh còn nghe thấy Thời Thanh Ninh từ chối Đào Dục. Chuyện tặng trà sữa này là do Đào Dục tình nguyện làm, chưa bao giờ Thời Thanh Ninh uống trà sữa của Đào Dục hết, chúng đều vào bụng của Hứa Minh và Tần Cầm hết rồi.

[Không sao đâu, hai cậu đừng ngại. Tớ đều chuyển tiền trả cho Đào Dục hết rồi, cậu ta thích mua thì cứ mua đi! Coi như tớ mua trà sữa của cậu ta thôi.]

"Sao lại không cầm chắc được quả bóng rổ cơ chứ, rõ ràng là cố tình." Lý Khiết lườm theo bóng lưng của Phó Ngôn Thần, rồi quay sang giúp Lâm Linh sắp xếp lại bàn học, vừa nhặt đồ lên vừa an ủi Lâm Linh: "Không ngờ Phó Ngôn Thần lại là kẻ như vậy, cậu không sao chứ?"

Lâm Linh bóp chặt hộp bút, cắn môi lắc đầu: "Tớ không sao, tại chúng mình nhiều chuyện mà. Chuyện của Thời Thanh Ninh và Đào Dục thế nào không liên quan đến chúng ta." Sắp xếp xong xuôi, Lâm Linh nhìn sang chỗ Phó Ngôn Thần, lại nói với Lý Khiết: "Sắp vào tiết rồi, cậu mau về chỗ đi!"

Thấy bộ dáng ôn hòa của Lâm Linh, Lý Khiết chán nản nói: "Cậu đúng là dễ bắt nạt mà, thôi bỏ đi, tùy cậu đấy."

Kết thúc thời gian nghỉ trưa, các học sinh lục tục quay về lớp học. Tần Cầm đặt cốc nước lên bàn, giơ ngón cái cho Phó Ngôn Thần: "Quá ngầu~"

Số nam sinh của khối tự nhiên áp đảo số nữ sinh, cả lớp này chỉ có bốn nữ sinh mà thôi, gọi là báu vật quốc gia cũng không quá. Ngoài Tần Cầm và Thời Thanh Ninh thì chỉ còn Lý Khiết và Lâm Linh, nhưng ngày thường Tần Cầm chỉ chơi chung với Thời Thanh Ninh vì không thích kiểu làm bộ làm tịch của Lâm Linh.

Nhưng đám nam sinh lại chỉ thích loại hình "yếu đuối" giống Lâm Linh thôi~

Phó Ngôn Thần bình thản ngồi xuống, hơi nhìn thoáng qua chỗ cửa lớp, chân mày cau lại.

Khi hồi chuông báo vào lớp đã vang lên những tiếng cuối cùng thì Thời Thanh Ninh mới xuất hiện. Cô về chỗ mở hộp bút ra, lại lấy một xấp giấy ra khỏi ngăn bàn, đó là đáp án của bài thi môn Vật Lý đã được photo xong, đếm sơ qua vừa đủ mười hai bản, ba tờ dưới cùng là giấy nháp của cô.

Bỗng nhiên Thời Thanh Ninh nhớ ra chuyện mình đã đưa đáp án cho Phó Ngôn Thần rồi, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Phó Ngôn Thần, đôi mắt ấy mênh mông sâu thẳm như biển trời, làm người ta say mê.

"Đẹp không?" Phó Ngôn Thần lười biếng dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt hỏi.

Khụ khụ, gò má trắng nõn của Thời Thanh Ninh hơi hiện lên một ráng hồng. Cô cuống cuồng dời mắt đi, lúc quay lại thì chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: "Cảm ơn." Cô không ngờ Phó Ngôn Thần lại làm như vậy.

Thỏ con mềm mại nói ra hai chữ này có thể đã quên, nhưng Phó Ngôn Thần đã nghe rõ. Anh thấy hai lúm đồng tiền bé xinh hiện lên trên gương mặt Thời Thanh Ninh, xoay xoay cây bút trong tay, mắt anh hơi lóe lên.

Tiết một là tiết Ngữ Văn, lúc giáo viên đang đứng loay hoay cắm usb và mở powerpoint lên để giảng bài thì Tần Cầm lại lấy cùi chỏ huých nhẹ tay Thời Thanh Ninh, khe khẽ hỏi: "Cậu cảm ơn thần tượng là đúng đó Thanh Ninh à, cậu không biết đâu khi nãy sắc mặt của đám Lý Khiết nhìn xấu không tả được."

"?" Thời Thanh Ninh run tay, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác quay sang nhìn bạn cùng bàn.

"Cậu không biết à? Thế sao lúc nãy lại cảm ơn thần tượng làm gì?" Tần Cầm chớp chớp mắt. Nhìn Thời Thanh Ninh không giống đang nói dối lắm mà, nhưng sao khi nãy mình lại nghe thấy câu cảm ơn nhỉ. Chẳng lẽ có chuyện gì mà mình không biết? Tần Cầm hứng khởi hẳn lên, đang định hỏi thêm thì bị Thời Thanh Ninh ngắt lời: "Tập trung nghe giảng đi kìa, đừng quấy rầy tớ."

"..."

Người ta học giỏi thế mà còn cố gắng, vậy mình còn lý do gì để lười biếng nữa đây?

Tần Cầm mặc cảm, đành ngoan ngoãn im miệng.

Hứa Minh ngồi sau cũng yên lặng, lần đầu tiên cậu chàng không nhoi lên phía trước hóng chuyện, tuy rằng bản thân Hứa Minh cũng cảm giác được giữa Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần.. Có vấn đề.

Nhưng cậu chàng nào dám nhiều lời?

Đây chính là Phó Ngôn Thần đó!

Các kiến thức cần học của năm 12 đều đã được học xong, hiện giờ học sinh chỉ ôn tập là chủ yếu. Hôm nay là vòng ôn tập đầu tiên, chủ yếu là củng cố những kiến thức nền tảng đã học. Học sinh vẫn chưa tìm lại được cảm giác sau khi kết thúc kỳ nghỉ nên các thầy cô cũng không giảng giải quá nhiều.

Sáng nay ông ngoại đã về quê để dự lễ mừng thọ sáu mươi của ông Ba, nhanh thì cũng phải ba ngày mới về được, vậy nên ông đã xin phép chủ nhiệm cho Phó Ngôn Thần và Thời Thanh Ninh tạm nghỉ, không cần tham gia lớp tự học buổi tối nữa.

Nhưng sau khi tan học, Thời Thanh Ninh vẫn không thu dọn sách vở để đi về mà ngồi làm tiếp bài tập được giao, bởi vì lát nữa cô còn phải giúp Tần Cầm làm báo bảng, chủ đề là tiết chủ nhiệm.

"Nè Thanh Ninh, cậu chọn mẫu đi, tớ chạy đi lấy phấn màu đây." Tần Cầm giao quyển sổ tay mẫu báo bảng lại cho Thời Thanh Ninh, rồi vội vã đi khỏi.

"Hầy." Thời Thanh Ninh cầm lấy cuốn sổ tay, đành cam chịu mà bỏ bút xuống.

Tần Cầm là ủy viên tuyên truyền của lớp, cô nàng vẫn luôn phụ trách báo bảng, lẽ ra cô nàng nên tập hợp vài người trong lớp để tạo thành nhóm rồi phân công nhau cùng làm việc.

Nhưng tiếc là nữ sinh của khoa tự nhiên quá ít, nam sinh thì chữ không đẹp bằng nữ sinh chứ đừng nói là vẽ này vẽ nọ.

"..."

Thời Thanh Ninh đang lật giở từng trang một, định tìm một mẫu nào đó đơn giản chút thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Phó Ngôn Thần vang lên bên tai.

?

Cô có trêu chọc gì cậu ta đâu nhỉ?

Tự nhiên mắng cô dở hơi là sao.

"Có.." Vấn đề à.