“Chúng ta kết hôn thôi! Chúng ta kết hôn thôi!”
Ngày hôm sau, Thương Không Lẫm cõng Xuân Quả vừa la hét vừa chạy như bay trong rừng, sung sức như những chú hươu con vui vẻ.
Những ngày Xuân Quả ở bên Thương Không Lẫm, cậu bé thường cõng Xuân Quả chạy khắp khu rừng như vậy. Xuân Quả đã quen với tốc độ nhanh như bay đó. Những lúc ấy cô cảm thấy mình như chú chim nhỏ đang tung cánh bay trên bầu trời rộng lớn.
Hai tay Xuân Quả nắm đầy lá khô nhặt trên đồng cỏ, rồi cô bé học theo điệu bộ từng xem trên tivi, không ngừng tung lá ra xung quanh, giả bộ coi đó là “thiệp báo hỉ” phát đi mời bạn bè của Thương Không Lẫm.
Đến tối, Xuân Quả đội lên đầu vòng hoa xinh đẹp mà Thương Không Lẫm đã kết cho, trong tay nắm chặt đóa hoa dành dành trắng muốt, và cùng Thương Không Lẫm đứng dưới gốc cây long não bên con suối nhỏ.
Không biết tự lúc nào, những lùm cây xung quanh Xuân Quả bắt đầu phát ra những tiếng xào xạc không dứt.
“Lẫm, tôi cứ luôn cảm thấy là hình như trong rừng có thứ gì…” Xuân Quả sợ hãi chốn vào sau lưng Thương Không Lẫm, quay đầu dáo dát nhìn quanh.
“Đừng sợ!” Thương Không Lẫm quay đầu lại, mỉm cười trấn an Xuân Quả, nụ cười đẹp như những bông hoa dành dành trong tay cô bé. “Là các bạn của tôi tới đấy. Họ tới tham dự đám cưới của tụi mình mà.”
“Bạn?” Xuân Quả mơ hồ chớp chớp đôi mi, nhìn chăm chăm về phía rừng sâu, rồi phát hiện ra rất nhiều loài vật trong rừng đã đến tự lúc nào.
Thỏ này, sóc này, nhím này,... còn có cả ong và bướm bay thành đàn...
“Họ... họ đều là bạn tốt của Lẫm à? Tuyệt quá đi!” Xuân Quả quay đầu nhìn Thương Không Lẫm một cách hào hứng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Tèn ten ten ten! Tèn tén tèn ten...”
Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng sáng trong dịu dàng, trong sự bao bọc của những chú đom đóm hư ảo như giấc mơ, Xuân Quả và Thương Không Lẫm đứng dưới gốc cây long não trên đỉnh núi, và cùng nhau trao lời thề nguyện hòa theo tiếng suối róc rách reo ca.
“Kể từ nay, Xuân Quả mãi mãi là bạn của Lẫm, cho dù sau này có đi tới đâu cũng không quên Lẫm. Cây long não Tiểu Nặc làm chứng cho chúng tôi nhé!”
“Tiểu Nặc?”
“Đúng thế! Chẳng phải chúng ta hứa với nhau ở dưới cây long não này sao? Tiểu Nặc có nghĩa là lời hứa mà. Vì thế nó có tên là Tiểu Nặc.”
“He he he. Được thôi.” Thương Không Lẫm vừa cười vừa gật đầu “Tôi là Thương Không Lẫm, tôi mãi mãi là bạn tốt của Anh Đào, xin Tiểu Nặc hãy là chứng cho tôi.”
“À đúng rồi, Lẫm, sao cậu lại gọi tôi là Anh Đào?” Xuân Quả tò mò hỏi.
“Bởi vì lúc tôi nhìn thấy cậu thì trên quần áo cậu toàn là hình cây anh đào, còn đôi mắt thì khóc nhiều quá đến nỗi trông cứ như quả anh đào chín mọng.”
Đúng là một sự đả kích. Một sự đả kích trầm trọng.
Nghe những lời của Thương Không Lẫm, Xuân Quả lập tức rơi vào bóng tối vô tận.
“Thì ra là vậy... Thế mà tôi cứ tưởng là cậu thấy tôi đáng yêu chứ.”
“Ha ha ha! Có người tự khen mình dễ thương sao?”
“Lẫm! Cậu đáng ghét thật! Tôi không chơi với cậu nữa.”
“Í! Sao thế được? Tôi đã làm nhẫn xong rồi mà.” Thương Không Lẫm vừa nói vừa hô “biến” ra một chiếc nhẫn cỏ được kết rất tỉ mỉ, phía trên chiếc nhẫn còn đính một đóa hoa nhỏ li ti màu tím.
“Oa! Đẹp quá!” Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn Xuân Quả đã thốt lên đầy thích thú.
“Thật không?” Thương Không Lẫm gãi gãi đầu, có vẻ không tự tin lắm. “Lần trước sau khi nghe cậu mô tả hình dạng chiếc nhẫn, tôi bèn làm một cái theo cảm giác của mình. Cậu có thích không?”
“Ừm! Ừm! Tôi thích lắm!” Xuân Quả hớn hở gật đầu lia lịa.
“Thế còn của tôi đâu?” Thương Không Lẫm tiến lại gần và nhìn Xuân Quả với vẻ tràn ngập mong đợi.
Xuân Quả ngớ người, vội vàng giấu nhẹm “thứ” đen sì giấu trong lòng bàn tay ra đằng sau.
So với chiếc nhẫn mà Thương Không Lẫm làm thì chiếc nhẫn này của Xuân Quả chẳng khác gì tổ chim, thực sự quá mất mặt.
“A, cái đó... Khi kết hôn... cô dâu chú rể phải đợi mười năm sau mới trao nhẫn cho nhau. Đây... Đây là quy định!”
“Gì cơ? Có quy định như thế à? Tiếc nhỉ? Tôi mong chờ chiếc nhẫn mà Anh Đào tặng cho tôi lắm!” Nghe thấy những lời của Xuân Quả, Thương Không Lẫm thất vọng tràn trề.
“A ha ha ha... Cứ... cứ thế đi! Tóm lại, hôn lễ hôm nay đến đây là kết thúc. Mười năm nữa chúng ta lại tiếp tục. Ha ha ha!”
“Xí! Lại phải đợi lâu như thế...” Thương Không Lẫm bĩu môi thất vọng, đôi mắt long lanh nhìn Xuân Quả, rồi đột nhiên cậu tiến sát lại gần cô bé.
Moah!
Xuân Quả vẫn chưa kịp định thần, chỉ cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp và mềm mại vừa nhẹ nhàng chạm vào má mình
“Oái! Cậu, cậu làm gì thế?” Xuân Quả lấy tay che bên má vừa bị Thương Không Lẫm thơm lên, kinh ngạc hét to, gò má nóng bừng như hòn sắt bị nung đỏ.
“Hi hi! Tôi đã hỏi rồi, đây là việc chúng ta phải làm trong nghi thức cử hành hôn lễ đó.” Thương Không Lẫm hé miệng cười tinh nghịch với Xuân Quả, giọng nói dần trở nên dịu dàng như làn gió, đồng thời cũng mang chút gì đó như khẩn cầu.
“Anh Đào, cậu biết không? Hoa dành dành tượng trưng cho lời hứa và hạnh phúc vĩnh hằng, cho dù sau này cậu có đi tới nơi xa xôi chừng nào đi nữa, hằng năm mỗi khi hoa dành dành nở, tôi vẫn sẽ đợi cậu ở gốc cây long não này, cậu nhất định phải tới gặp tôi nhé!”
Xuân Quả gật đầu trịnh trọng rồi giơ ngón tay út ra trước mặt Thương Không Lẫm.
“Ừm! Tôi nhất định sẽ tới gặp cậu. Lẫm, chúng ta ngoéo tay đi!”
“Được, ngoéo tay nào!”
“Ha ha ha!”
Cứ như thế, đám cưới đặc biệt của Xuân Quả và Thương Không Lẫm đã kết thúc trong tiếng cười giòn tan của cả hai.
Về sau, Xuân Quả giữ đúng lời hứa, mỗi năm vào đầu hạ, khi hoa dành dành nở, cô bé đều đến nhà ngoại từ rất sớm, rồi chạy như bay lên khu rừng đom đóm trên đỉnh núi Mậu Sơn.
Thế nhưng, Thương Không Lẫm, kể từ sau lần chia tay đó, chưa từng xuất hiện trở lại...