Vốn dĩ Xuân Quả định là chỉ ở lại trên núi một lát rồi sẽ về nhà, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hơn một tuần trôi qua.
Trong những ngày đó, ngày nào Xuân Quả cũng ở cùng Thương Không Lẫm.
Sáng sớm thức dậy, cô bé luôn nhận được một đóa hoa dành dành của Thương Không Lẫm tặng, sau đó, Thương Không Lẫm dắt tay cô bé, đưa em đi khắp nơi trong rừng để tìm ba. Đến tối, họ lại trở về bên khe suối, dưới bầu trời đầy sao, cùng nhau nghe tiếng suối chảy róc rách, đếm những con đom đóm đang bay lượn trên đồng cỏ, và từ từ chìm vào giấc mộng.
Trời lại tối, Xuân Quả và Thương Không Lẫm lại nằm xuống thảm cỏ bên khe suối, đom đóm bay lượn xung quanh họ tựa như những tinh linh sáng lập lòe.
“Lẫm à, những con đom đóm này đẹp quá… Cứ như đèn nhấp nháy trên cây thông Noel vậy” Xuân Quả mải mê ngắm nhứng con đom đóm và khẽ lẩm bẩm.
“Tôi đặt tên cho khu rừng này là ’Rừng đom đóm’ đấy! Hay không?” Thương Không Lẫm thích chí gác hai chân lên nhau, một chân vẫn không ngừng đung đưa.
“Có một câu chuyện cổ tích kể rằng, đom đóm sẽ mang lại hạnh phúc cho chúng ta, nếu có chúng ở cạnh, nghĩa là hạnh phúc đang đến gần đấy.”
“Thế thì đom đóm chính là ánh sáng hạnh phúc của Rừng đom đóm rồi còn gì?”
“Ánh sáng hạnh phúc? Ha ha ha! Hay quá! Nhưng mà… Lẫm này, trước giờ cậu toàn sống một mình ở đây à? Ba mẹ cậu đâu?”
Hình như Xuân Quả đã hỏi đúng câu hỏi không nên hỏi nhất, vì trong mấy ngày ở cùng với Thương Không Lẫm, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cậu để lộ vẻ mặt cô đơn lạnh lẽo tựa như băng tuyết sắp tan chảy.
“Tôi không có ba mẹ.” Thương Không Lẫm nhìn lên bầu trời đêm, tiếng trả lời vang lên trống rỗng.
“Sao Lẫm lại không có ba mẹ được chứ?” Xuân Quả cong môi lên cãi, “Ba mói với tôi là, trẻ con chúng mình đều do ba và mẹ cùng nhau ươm trồng ở vườn hoa ra đấy. Chúng ta là hoa trái được kết từ tình yêu của của ba mẹ.”
“Ba cậu nói thế à?” Trên trán Thương Không Lẫm rớt xuống một giọt mồ hôi, rồi ánh mắt của cậu bỗng trở nên u buồn, “Ba mẹ đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ, vì bảo vệ tôi mà họ đã bị loài người gϊếŧ hại rồi…”
Gϊếŧ hại? Nghĩa là… ba mẹ của Lẫm đều đã chết rồi sao?
Nhìn ánh mắt đau buồn của Thương Không Lẫm, Xuân Quả cảm thấy tim mình đau như bị dao cắt.
“Tuy ba mẹ của tôi bị con người gϊếŧ hại, nhưng tôi luôn nghĩ rằng, có lẽ nếu tôi trở thành bạn của loài người, thì tôi và bạn bè mình sẽ không gặp phải những chuyện như thế nữa…”
“Lẫm à, cậu toàn nói là con người…Lẽ nào cậu không phải là con người sao?”
“Chuyện đó có quan trọng với Xuân Quả không?” Không biết tại sao nét mặt của Thương Không Lẫm có vẻ như đang bị tổn thương.
Xuân Quả vội vã lắc đầu nguầy nguậy, cô bé mở to đôi mắt để thể hiện sự chân thành tuyệt đối của mình: “Đối với tôi, cho dù Lẫm có là gì đi nữa, thì vẫn là người bàn quan trọng nhất của Xuân Quả.”
“Hi hi! Tôi cũng thích Xuân Quả nhất!” Nghe thấy Xuân Quả nói vậy, Thương Không Lẫm vui vẻ cười tươi. Xuân Quả dường như ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của hoa dành dành phảng phất đâu đây.
“Thật sử tôi chỉ muốn được mãi mãi sống cùng với Xuân Quả trong Rừng đom đóm.”
Sống mãi ở đây sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang vui vẻ của Xuân Quả đột nhiên trùng xuống.
Kể ra cũng đã ở trong núi mấy ngày rồi, kết quả là đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được ba…Không biết mẹ đã về chưa, mẹ và ngoại không thấy mình đâu chắc là lo lắng lắm…
Nghĩ tới bộ dạng lo lắng của ba mẹ và bà ngoại, sống mũi Xuân Quả cay cay, những giọt nước mắt to tròn lại tuôn rơi từ khóe mắt.
“Anh Đào, câu sao thế?” Thương Không Lẫm ngạc nhiên xoay người sang nhìn Xuân Quả.
“Òa òa òa! Òa òa òa! Lẫm! Tôi.. tôi nhớ nhà! Nhớ ba và mẹ! Òa òa òa!” Xuân Quả vừa dụi mắt vùa khóc òa lên.
“Vầy à?” Thương Không Lẫm thấy hơi hụt hẫn, cậu nhìn Xuân Quả với ánh mắt buồn bã, “Xin lỗi, tôi đã không tìm được ba giúp cậu.”
“Không…tôi không trách Lẫm. Ngày nào Lẫm cũng giúp Xuân Quả đi tìm ba, lại còn dẫn tôi đi chơi trong rừng nữa. Tôi thích Lẫm nhất!” Xuân Quả khịt mũi, lấy cánh tay quẹt nước mắt đang tèm lem trên mặt rồi quả quyết nói: ”Nhưng Lẫm ơi, tôi muốn về nhà, tôi nhớ ba mẹ!”
“Ừm… Vậy tôi đưa cậu về nhà nhé…”
“Thật sao?” Xuân Quả mừng rỡ nhìn Thương Không Lẫm.
Thương Không Lẫm mím chặt môi, khẽ gật đầu.
“Ừm… Nhưng liệu cậu có quên tôi không?”
“Không đâu! Tôi sẽ không bao giờ quên cậu! Chúng ta là bạn tốt cả cuộc đời!”
“Ừm… Thé thì tốt rồi…”
Nhìn nụ cười như bông hoa vừa bị mưa dập gió vùi trên gương mặt Thương Không Lẫm, Xuân Quả thấy xót xa trong lòng. Bỗng nhiên, Xuân Quả dường như nhớ ra điều gì đó, đôi mắt chợt sáng lên.
“Đúng rồi, Lẫm à, hay là chúng mình ‘kết hôn’ đi!”
“Kết hôn? Kết hôn là gì?”
“Ừm… Kết hôn là hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau. Lần trước chị hàng xóm nhà tôi kết hôn, mẹ bảo tôi là hai người đã kết hôn thì dù có bị chia cắt bao xa rồi cũng sẽ được trở vè bên nhau.”
“Thật không? Thế thì chung ta ‘kết hôn’ mau lên. Như thế chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.” Nghe xong những lời Xuân Quả nói, Thương Không Lẫm vui đến mức hai mắt sáng long lanh như sao Bắc Cực trên trời.
“Ừm!” Xuân Quả sung sướиɠ gật đầu, mở to đôi mắt nhìn Thương Không Lẫm.
“……” Im lặng.
“……” Im lặng.
“Hi hi!”
Xuân Quả và Thương Không Lẫm im lặng nhìn nhau mất mấy giây, rồi không hẹn trước mà hé môi cười cùng lúc, nhìn nhau tươi rói. Niềm vui trong sáng tựa như những bông hoa dành dành đầu hạ đang xoay tròn quanh Xuân Quả và Thương Không Lẫm.