Chương 20: Chương 3.4

"Trước khi vào tiết học, tôi xin giới thiệu một học sinh mới chuyển đến lớp ta- bạn Thương Không Lẫm." Vì "cậu bé thần kì" Thương Không Lẫm" giáng" xuống lớp 258 khối lớp 10 của trường trung học Đom Đóm mà các thầy cô phải mất đúng hai mươi phút mới xua được đám học trò tụ tập ngoài hành lang về lớp.

Lúc này trên bục giảng của lớp 258 khối lớp 10, thầy chủ nhiệm vừa nói dứt tên của Thương Không Lẫm, cả lớp lập tức vang lên một tràng vỗ tay hào hứng.

Đám con gái kích động mở to mắt nhìn Thương Không Lẫm đang đứng cạnh thầy chủ nhiệm trên bục giảng, chốc chốc lại quay ra háo hức nhìn nhau.

Đám con trai thì hậm hực, thể hiện sự "ngứa mắt" đối với Thương Không Lẫm bằng cách chế nhạo lũ con gái si tình, nhưng thật ra đa số tụi nó đều đã lén lút nhắn tin cho bạn bè ở các lớp khác khoe khoang là học cùng lớp với Thương Không Lẫm.

"Từ hôm nay trở đi, bạn Thương Không Lẫm sẽ học chung với cả lớp, các em phải giúp đỡ bạn ấy, để bạn ấy nhanh chóng hòa nhập với đại gia đình của chúng ta."

Bộp bộp bộp!

Thầy giáo vừa dứt lời, cả lớp lại vang lên một tràng vỗ tay như sấm rền. Thầy chủ nhiệm trước giờ chưa từng được học sinh yêu mến ủng hộ như thế, nhìn ánh mắt đầy kính trọng và ủng hộ của học sinh trong lớp dành cho mình, khuôn mặt thầy liền hiện lên một vầng hào quang từ bi nhân ái, lại càng đặc biệt quan tâm và nhiệt tình hơn đối với Thương Không Lẫm- người đã đem lại vinh quang này cho thầy.

Thế mà trong không khí hiền hòa đó, chỉ có đúng một người- Xuân Quả- là giống như một nốt nhạc lạc điệu trong khúc hát ngợi ca hoan hỉ, cô bé chăm chú nhìn Thương Không Lẫm đang đứng trên bục giảng, đôi mắt hiện lên một ánh nhìn phức tạp khiến người khác không sao hiểu được.

"Thương Không Lẫm! Mình có thể hỏi cậu một câu được không?" Đột nhiên một bạn nữ giơ cao cánh tay đặt câu hỏi trong tiếng cười của đám con gái xung quanh.

"Đương nhiên là được." Thương Không Lẫm gật đầu, nụ cười mê hoặc trên gương mặt cậu khiến cho cô nàng vừa giơ tay chưa kịp nói hết câu mặt đã đỏ ửng.

"Bọn mình muốn biết... Xuân Quả từng nói là cậu ấy gặp "cậu bé thần kì" Thương Không Lẫm ở trên núi, cậu ấy sống trong rừng, không chỉ rất giỏi thể thao, mà còn vừa tốt bụng vừa lãng mạn, lại có rất nhiều bạn bè là các loài động vật nữa. Người đó... có phải là cậu không?"

"He he, trong mắt Anh Đào, tôi... A, bây giờ phải gọi là bạn Xuân Quả thì thích hợp hơn... Thì ra tôi hoàn hảo như vậy sao?" Thương Không Lẫm nháy mắt tinh nghịch với Xuân Quả và nở một nụ cười tươi rói.

Xuân Quả như bị sét đánh trúng, cảm giác như có hai hòn lửa đang thiêu đốt khuôn mặt, hai má lập tức đỏ ửng lên còn hơn cả con bạch tuột vừa bị luộc chín. Cô bé quay mặt đi, muốn tránh ánh mắt như có tia lửa điện của Thương Không Lẫm, nhưng lại lập tức bị ánh mắt đố kị đến mức có thể gϊếŧ người cảu tụi con gái xung quanh khiến cho toàn thân lạnh toát.

"Thế tức là thật à? Cậu thật sự đúng là "cậu bé thần kì" Thương Không Lẫm? Nhưng tại sao bao lâu nay cậu không hề xuất hiện?" Các bạn trong lớp nghe xong câu trả lời của Thương Không Lẫm thì lập tức sôi sục lên, một nữ sinh khác tiếp tục truy hỏi.

"À... Đó là vì mình chuyển trường. Giống như lần này ấy, he he." Thương Không Lẫm chớp chớp đôi mắt đen láy như pha lê đen, cố ý xòe hai tay ra làm bộ bó tay hết cách.

"Chuyển trường à?" Xuân Quả kích động nắm chặt hai tay, lẩm bẩm nhắc lại lời của Thương Không Lẫm, trong lòng chợt trào dâng một nỗi niền khó tả.

Lấy việc "chuyển trường" làm lý do suốt mười năm không thấy xuất hiện trên núi, thực sự thì cũng có lý. Nhưng không hiểu tại sao cứ thấy là lạ thế nào.

"Còn nữa, còn nữa, sao lúc nhỏ cậu lại sông trên núi?"

"Được rồi, được rồi, mọi người còn câu hỏi gì thì xin mời hỏi Thương Không Lẫm sau khi tan học."

Thầy chủ nhiệm vỗ hai tay cho cả lớp trật tự, rồi quay đầu nhìn Thương Không Lẫm một cách âu yếm, "Thương Không Lẫm, bên cạnh Xuân Quả còn một chỗ trống, em ngồi ở đó nhé."

Câu nói của thầy giáo làm Xuân Quả giật thót. Nhưng cô bé còn chưa kịp phản ứng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói như sấm rền, suýt nữa thì thủng cả màng nhĩ Xuân Quả.

"Em phản đối!" Cùng lúc giọng nói vang lên, một cánh tay giơ lên thẳng căng từ chỗ ngồi phía sau lưng Xuân Quả, dưới cánh tay là đôi mắt như sắp tóe lửa của Thái Khả Phu, "Chỗ này tuyệt đối không thể để cho cậu ta ngồi vào được."

Trong tiếng xì xào của các bạn trong lớp, Thương Không Lẫm liếc nhìn Thái Khả Phu, khẽ "hừ" một tiếng như thể vừa thấy một con ruồi ồn ào.

"Thưa thầy, em không thích ngồi ở chỗ "mắt bão" đó, có thể cho phép em đổi sang chỗ khác được không ạ?"

Xuân Quả kinh ngạc, mặt đỏ bừng.

Lại nữa rồi. Cái tên này tự nhận mình là Thương Không Lẫm, nhưng hôm qua thì vẽ lên mặt mình, hại mình kì đến suýt tuột cả da mặt, bây giờ thì lại bão chỗ cạnh mình là mắt bão... Tên khùng này rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế?

"Nhưng mà hiện giờ trong lớp không còn chỗ trống nào khác..." Thầy chủ nhiệm nhìn quanh rồi ái ngại trả lời.

"Thưa thầy, có thể đổi chỗ người ngồi cạnh em ạ."

"Á! Em! Em cũng muốn đổi bạn cùng bàn. Em muốn đổi từ lâu rồi."

"Cái gì? Này, sao cậu lại đòi đổi chỗ hả?"

Đám con gái vốn tưởng rằng đã mất cơ hội, giờ thấy Thương Không Lẫm xin đổi chỗ ngồi thì lũ lượt giơ tay xin xỏ. Nắm tay của Xuân Quả đã xiết chặt đến mức sắp nổ tung.

Thái Khả Phu lại càng bức xúc hơn, nhảy chồm lên từ chỗ ngồi của mình, mặt đỏ tía tai, chỉ vào mũi Thương Không Lẫm:

"Đồ công tử bột! Cậu muốn nếm thử nấm đấm của Thái Khả Phu đúng không? Cậu dám chê chỗ ngồi bên cạnh bé Xuân Quả?"

"Đồ ngốc... Cậu không thể bớt lời đi được à?" Trán Xuân Quả toát mồ hôi hột, nhưng cũng chỉ có thể hứng ánh mắt kì dị mà đám bạn xung quanh bắn sang mình. Cô bé cúi đầu xấu hổ không biết chui vào đâu.

"Nếu đã như thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh rồi." Không ngờ lần này Thương Không Lẫm trả lời rất sảng khoái, khiến cho Thái Khả Phu chết đứng như đĩa DVD bị kẹt!

"Í!"

Không để Thái Khả Phu kịp hoàn hồn, Thương Không Lẫm đã một tay xách cặp, một tay đút túi quần đi tới chỗ ngồi bên cạnh Xuân Quả và ngồi xuống. Cậu ta quay sang nháy mắt với Xuân Quả, rồi ngoảnh đầu lại nhìn Thái Khả Phu và giơ ngón tay cái lên, đôi mắt đầu vẻ đắc ý vì đạt được mục đích.

"Cảm ơn nhé!"

"Cái gì?"

"Anh Đào, sau này nhờ cậu chỉ giáo nhé!"

"A... Được... được..."

Thương Không Lẫm không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống của Thái Khả Phu, vẫn hồn nhiên đưa tay ra bắt tay Xuân Quả.

Xuân Quả không dám tin, rụt rè thò tay ra, mãi đến giây phút bàn tay ấm áp của Thương Không Lẫm nắm chặt lấy tay mình, cô bé vẫn không phân biệt nổi lúc này mình đang ở thực tại hay trong mơ.

Thương Không Lẫm... Thương Không Lẫm thực sự đã quay về rồi sao? Giờ đây cậu ấy rõ ràng là gần trong gang tấc, hơn nữa lúc nãy cậu ấy đã trả lời rõ ràng câu hỏi của mọi người... Nhưng sao mình vẫn cảm thấy đây không phải là hiện thực?

Hỗn loạn... Đầu óc mình hỗn loạn quá! Hơn nữa trong lòng mình còn rất nhiều nghi hoặc. Có lẽ mình cần nói chuyện với cậu ấy...

Thế nhưng.... có nằm mơ Xuân Quả cũng không ngờ được rằng, muốn nói với người ngồi cách mình chưa đến 5cm một câu lại khó hơn cả nói chuyện với thỏ ngọc trên cung trăng.