Chương 14.

Chương 14.

Tình ái thối nát từ sáng sớm đến giữa trưa, Hứa Cẩm Niên bắn ở trong cơ thể Đỗ Tịch Ca không biết mấy lần, nhưng mỗi lần bắn xong, không bao lâu hắn lại cứng rắn như cũ.

Sau đó Đỗ Tịch Ca thật sự kiên trì không được nữa, mệt mỏi ngủ như chết, cuộc làʍ t̠ìиɦ này mới kết thúc.

Trước khi Đỗ Tịch Ca nhắm mắt lại đã nhìn thấy trên mặt Hứa Cẩm Niên lộ ra một nụ cười thỏa mãn, sau đó mí mắt cô trĩu xuống, rơi vào giấc ngủ sâu.

Chờ Đỗ Tịch Ca lại mở mắt ra một lần nữa, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống ánh đèn rực rỡ sáng lên, Đỗ Tịch Ca xoa xoa đôi mắt mông lung ngồi dậy.

“Tỉnh rồi sao? Tới ăn cơm đi.” Đúng lúc Hứa Cẩm Niên mua cơm về, nhìn thấy Đỗ Tịch Ca đã tỉnh ngủ liền bảo cô ăn cơm.

Đỗ Tịch Ca lôi kéo chăn trên người, ngại ngùng nói với Hứa Cẩm Niên: “Anh, ra ngoài trước đi.”

Hứa Cẩm Niên biết tính tình cô thẹn thùng, cũng không chọc cô nữa liền ga lăng đi vào toilet.

Chờ Hứa Cẩm Niên đi rồi, Đỗ Tịch Ca mới đỏ mặt cầm quần áo ở mép giường, đây không phải là quần áo lúc trước cô mặt, chắc chắn là vừa nãy Hứa Cẩm Niên đi ra ngoài đã mua cho cô.

Cô cầm lấy đồ lót, trong lòng mềm mại, Hứa Cẩm Niên nhìn rất lạnh lùng, thật khó tưởng tượng tới cảnh hắn sẽ đi mua đồ lót cho cô, hơn nữa kích cỡ rất vừa vặn.

Hứa Cẩm Niên chọn quần áo rất hợp với Đỗ Tịch Ca, cô mặc xong quần áo liền đứng trước gương, nhìn kỹ bản thân trong gương, cô gái trong gương mặt mày hồng hào, thậm chí là xinh đẹp quyến rũ, chỉ có dấu hôn tím hồng trên cổ là không thể che lấp.

Sau khi cô sửa soạn chỉnh tề liền gọi Hứa Cẩm Niên từ toilet đi ra, hai người cùng ăn bữa cơm duy nhất trong ngày.

Lúc ăn cơm, Đỗ Tịch Ca nói mình phải về nhà, ngày hôm qua cô nói dối mới có thể đi qua đêm không về, nếu hôm nay còn không về, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng, Hứa Cẩm Niên cũng hiểu liền gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, hai người lui rời khỏi phòng, Hứa Cẩm Niên lái xe đưa Đỗ Tịch Ca về nhà.

Lúc ấy Đỗ Tịch Ca mới biết Hứa Cẩm Niên tự mình lái xe tới đây, bọn họ còn chưa tới tuổi lái xe, không ngờ hắn lại to gan như vậy.

Hứa Cẩm Niên chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, “Lo lắng.”

Chỉ có hai chữ đã làm Đỗ Tịch Ca cực kỳ cảm động, ôm cánh tay Hứa Cẩm Niên làm nũng một trận.

Bầu ngực mềm mại của Đỗ Tịch Ca cọ tới cọ lui lên cánh tay của Hứa Cẩm Niên, khiến cho Hứa Cẩm Niên mới nếm được ngon ngọt liền không thể kìm chế.

Hắn ôm chầm Đỗ Tịch Ca, hôn lên đôi môi đỏ khẽ nhếch của cô, hương vị thơm ngọt, xúc cảm mềm mại trơn trượt khiến hắn muốn ngừng mà không được, du͙© vọиɠ trên người càng đυ.ng càng lớn.

Đầu lưỡi Hứa Cẩm Niên bá đạo xâm lấn khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho không ngừng né tránh của đối phương, thèm thuồng liếʍ mυ"ŧ, đảo loạn.

Đồng thời một bàn tay hắn duỗi vào bên trong áo của Đỗ Tịch Ca, cầm lấy con thỏ đầy đặn tùy ý vuốt ve, một tay cũng nắm không hết, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến hắn thỏa mãn thở dài.

Đầu lưỡi không ngừng quấn quýt đầu lưỡi, Đỗ Tịch Ca bị động để Hứa Cẩm Niên xâm chiếm cái miệng nhỏ của cô, liếʍ mυ"ŧ mật ngọt mềm mại trong miệng cô, du͙© vọиɠ nóng bỏng cọ cọ lên bụng nhỏ của cô.

Đầu lưỡi của hắn quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô, trong miệng phát ra tiếng liếʍ mυ"ŧ, tay hắn đùa bỡn bộ ngực của cô, vuốt ve ra các loại hình dạng, bàn tay nóng bỏng thường xuyên cọ xát tiểu anh đào đứng thẳng, cho đến khi nó cứng ngắt nở rộ rồi mới chuyển hướng sang đỉnh núi tuyết bị bỏ rơi bên kia, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều từ miệng nhỏ của cô phát ra.

“Ưm… A…” Đỗ Tịch Ca ưm một tiếng, phát ra tiếng thở dốc kiều mị.

Tiếng rêи ɾỉ kiều mị này, khiến Hứa Cẩm Niên đang sa vào tìиɧ ɖu͙© lập tức bừng tỉnh, hắn kiềm chế du͙© vọиɠ dưới đáy lòng, giúp Đỗ Tịch Ca sửa sang lại quần áo.

“Em quá mệt mỏi rồi.” Bởi vì tìиɧ ɖu͙© nên giọng nói của Hứa Cẩm Niên khàn khàn, vô cùng gợi cảm.

Đỗ Tịch Ca đang động tình nghe thấy tiếng nói gợi cảm như thế, thiếu chút nữa nói ra “Không sao, anh tiếp tục”. Sau khi tỉnh táo lại, cô lại vì chính mình dâʍ đãиɠ mà ảo não.

Bên kia Hứa Cẩm Niên đã khởi động xe, Đỗ Tịch Ca cảm giác cả người khô nóng, cô hạ cửa sổ xe xuống một chút để gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi vào làm giảm bớt cảm giác không thoải mái.

Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, Hứa Cẩm Niên dừng xe lại bên đường, mở cửa xe một mình đi ra ngoài.

Đỗ Tịch Ca ngồi ở ghế phụ mặt ngơ ngác nhìn hắn đi vào cửa hàng quần áo, chờ đến khi hắn trở ra, trên tay có thêm một cái túi xách.

Hứa Cẩm Niên ngồi vào trong xe, đưa túi trên tay cho Đỗ Tịch Ca, sau đó khởi động xe, tiếp tục đi về phía nhà Đỗ Tịch Ca.

Đỗ Tịch Ca không hiểu mở túi ra, phát hiện bên trong là một cái khăn lụa rất đẹp, là cái mà mấy cô gái bây giờ hay đeo.

Đỗ Tịch Ca giơ khăn lụa trong tay lên hỏi Hứa Cẩm Niên, “Cái này, để làm gì?”

Đôi mắt Hứa Cẩm Niên nhìn thẳng con đường phía trước, miệng nói: “Quấn lên cổ.”

Lúc này Đỗ Tịch Ca mới nhớ, trên cổ mình có rất nhiều dấu hôn, bị cha mẹ nhìn thấy thì không tốt, cô bởi vì mình ngu ngốc mà xấu hổ mặt đỏ bừng, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sang Hứa Cẩm Niên, phát hiện hắn chỉ lo chăm chú lái xe, không cười nhạo cô ngớ ngẩn, cô liền vội vàng cúi đầu dùng khăn lụa trong tay quấn quanh cổ.

Hứa Cẩm Niên quay đầu, nhìn về phía Đỗ Tịch Ca đang vội vàng sửa sang khăn lụa, trong ánh mắt lộ ra sự cưng chiều.