Chương 5

Hương hoa nhài ngọt ngào thoang thoảng khắp phòng. Hương thơm tinh tế đó phả vào chiếc mũi cao của chàng trai đang ngủ yên trên chiếc giường êm ái tại một trong những căn phòng chính của dinh thự gia tộc Chanthawimon.

Mùi hương đã biến mất khỏi cuộc đời Salin kể từ sinh nhật thứ mười tám của cậu, nhưng đêm nay mùi hương gợi lên trong cậu một cảm giác sâu lắng đã quay trở lại, cùng với hình bóng của người đàn ông trong giấc mơ của cậu - anh đã trở lại.

"Anh?"

Đôi môi mỏng của Salin mấp máy, và cậu hỏi người đàn ông đang đứng trong bộ quần áo lụa màu xanh ngọc lục bảo với những nếp gấp dài gần đến mắt cá chân. Anh ấy cũng đeo một chiếc vòng cổ sangwan truyền thống của hoàng gia, được làm bằng vàng và được trang trí bằng những viên kim cương màu.

"Ta lại đánh thức em." Người đàn ông bước vào phòng và đứng nhìn Salin cùng khuôn mặt xinh đẹp của cậu khi cậu vẫn đang nằm trên giường sau đó anh đặt một bông hoa nhài trên gối.

"Anh đã ở đâu vậy?" Salin quay người nhìn bông hoa nhài trắng muốt và nâng nó lên trong bàn tay mảnh khảnh của mình, hít một hơi dài.

Từ lúc cậu có thể nhớ được, người đàn ông này luôn luôn xuất hiện khi có trăng tròn, và anh ấy sẽ để lại một bông hoa nhài trên gối trước khi biến mất vào lúc bình minh.

"Tôi chưa hề đi đâu cả." Bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của Salin, trong khi đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chàng trai trẻ mảnh khảnh một cách trìu mến.

“Vậy tại sao anh không đến sớm hơn?” Đôi mắt cậu mở to đầy nước mắt.

"Tôi không thể đến."

"Tại sao?"

Chiếc điện thoại màu vàng hồng trên tủ đầu giường bắt đầu rung lên, đánh thức chàng trai mảnh khảnh khỏi giấc mơ ngọt ngào. Đôi mi mỏng của cậu bắt đầu từ từ mở ra, thích nghi với ánh nắng ban mai đang len lỏi vào căn phòng sang trọng qua những tấm rèm cửa mở toang.

Salin chộp lấy điện thoại bằng bàn tay mảnh khảnh và trả lời cuộc gọi ngay lập tức. Mí mắt cậu vẫn nhắm nghiền vì cậu bị sốt xen lẫn buồn ngủ, phớt lờ giọng nói có thể nghe thấy ở đầu dây bên kia.

"(Mày! Thằng khốn nạn, mày không thể ngủ tiếp như thế được. Dậy ngay đi, hôm nay chồng mày triệu tập cuộc họp lúc 9 giờ sáng. Cho cả bộ phận!") Pinahat la hét trong lúc gọi Salin thức dậy.

Khi Salin nghe thấy những từ "cả bộ phận" phát ra từ miệng người bạn thân nhất của mình, cậu nhanh chóng buộc mình mở mắt ra để trả lời. Salin ngồi dậy trên giường và nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên tường bằng đôi mắt đẹp của mình.

"Này! Vậy thôi, cảm ơn vì đã gọi. Giờ tao phải đi tắm đây." Cậu trả lời ngay, để nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Salin sau đó lao vào phòng tắm để tắm và mặc quần áo đi làm. Tuần trước cậu đã nghỉ ốm cả tuần, vì vậy nếu cậu không xuất hiện hôm nay, chắc chắn bộ phận nhân sự sẽ liên hệ với trường đại học và thông báo cho họ biết về việc này.

"Lẽ ra mình không nên đi Hong Kong với CEO." Salin chạy xuống cầu thang trung tâm của biệt thự trên đôi chân mảnh khảnh, sau đó đeo chiếc túi đeo chéo qua vai và tìm kiếm chìa khóa xe của mình. Cậu bị gián đoạn bởi một cơn ho từ người ông yêu quý của mình, một ông trùm cấp cao.

"Tại sao không sử dụng thang máy nếu con đang vội như vậy, Lin?" Ông hỏi đứa cháu trai lớn nhất của mình, người đã ở trong biệt thự kể từ khi trở về từ Hồng Kông vào tối thứ Sáu.

"Lin quên mất, cháu đi trước đây ông nội, cháu đang vội." Salin nói, giơ tay cung kính rồi đi nhặt giày, chuẩn bị rời đi.

"Lim!" Ông trùm trầm giọng hét lên.

"Vâng?"

"Ngày mai, ta muốn con đưa người bạn mà con đang hẹn hò đến nhà chúng ta ăn trưa. Người đã đưa cháu trai tađi làm xa để đi dạo quanh Hồng Kông trong vài ngày. Ông và bố muốn gặp họ." Những lời này khiến Salin nổi da gà.

// Ông nội và bố? Khi hai người này cùng xuất hiện, chỉ có điều kinh hoàng xảy ra.// Salin thầm nghĩ.

Lần cuối cùng họ gặp nhau là khi người em song sinh của cậu, Thara, bị trúng tiếng sét ái tình. Họ đã can thiệp và xóa sạch mọi thứ, không để lại gì ngoài khoảng trống phía sau, để không cho mối quan hệ của họ phát triển. Chưa kể mỗi lần về muộn là bị quở trách. Tuy nhiên, lúc này mẹ cậu đang đi nghỉ cùng cô con gái xinh đẹp, đây là cơ hội vàng để hai người đàn ông thay đổi mục tiêu và hướng sự chú ý sang Salin.

"Lin muộn rồi, nói chuyện sau nhé ông. Lin yêu ông" Salin chạy đến ôm lấy ông nội, hôn lên má và vỗ vai ông hai cái sau đó chạy ra khỏi nhà.

Một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen đang từ từ di chuyển trên đường Srinakarin với tốc độ gần ba mươi km một giờ, trong khi tất cả những gì Salin mong muốn là có thể lái xe với tốc độ tối đa. Cậu mím chặt đôi môi hồng, trong khi đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào cản sau của chiếc xe phía trước với vẻ mặt nghiêm nghị. Salin vẫn luôn sợ tốc độ, nhưng hiện tại, cậu ghét nhất chính là tắc đường!

“Nếu tôi có thể thoát khỏi sự tắc nghẽn này, thì sẽ không mất nhiều thời gian để đến đó.!”

Mười lăm phút sau, đồng hồ điểm chín giờ. Salin vẫn bị mắc kẹt trên đường dù chỉ còn cách công ty vài trăm mét. Bàn chân nhỏ nhắn của cậu nhấn và nhả phanh trong khoảng mười phút nữa, cho đến khi, cuối cùng Salin đã đến bãi đậu xe dành riêng cho nhân viên công ty.

Cậu chộp lấy chiếc túi đeo vai khoác ngang người, bàn tay nhỏ bé mở cửa xe, cậu nhanh chóng xuống xe. Đột nhiên, mắt cậu bắt gặp hàng chục nhân viên đang nhìn từ cậu từ biển báo lối vào bãi đậu xe dành cho nhân viên.

"Uh...xin chào" Salin giơ tay chào và mỉm cười ngọt ngào trước khi từ từ đóng cửa xe và bước nhanh về phía văn phòng nằm ở phía sau.

Nhưng khi đến văn phòng, nó trống rỗng, vì vậy Salin giơ tay và xem giờ trên đồng hồ. Cuộc họp sẽ bắt đầu sau ba phút nữa. Chàng trai mảnh khảnh vội vàng chộp lấy cuốn sổ đang nằm trên bàn, chạy về phía tòa nhà lớn. Cửa phòng họp mở ra, để lộ thân hình gầy yếu của Salin. Salin thở hổn hển vì chạy khi cố gắng đến phòng họp kịp giờ. Những người đã có mặt và ngồi xuống ngay lập tức quay lại nhìn.

“Tôi xin lỗi,” Salin nhẹ nhàng xin lỗi trước khi từ từ đóng cửa lại và lặng lẽ bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hai người bạn thân của mình.

“Mày chết chắc rồi,” Pinahat thì thầm, gật đầu với người quản lý của một bộ phận khác đang khinh thường nhìn cậu với vẻ ghê tởm.

"Ừm...tao không tìm được phòng." Salin biết rõ rằng mình đã sai ngày hôm nay, vì vậy cậu ngồi im lặng trong suốt cuộc họp. Đột nhiên, cậu ngước lên và chú ý đến người đàn ông đang ngồi ở vị trí chính giữa, người vừa nói vừa nhìn với ánh mắt nghiêm túc. Đó là Boss của công ty. Ngay cả trong bối cảnh này, cậu sẽ không bao giờ dám chiến đấu với anh ta.

“Sếp không thích những người không đúng giờ.”

Những lời mà Kaewmanee đã nói để cảnh báo mọi người vào ngày giới thiệu của họ giờ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Salin đang viết nguệch ngoạc một cách ngẫu nhiên trên một tờ giấy cho đến khi một trong những người bạn ngồi cạnh cậu phải khiến cậu tỉnh lại.

"Chú ý, các sinh viên thực tập. Xin hãy chú ý đến hành vi của bạn trong cuộc họp," Suriyen nói với giọng trầm, đôi mắt sắc lẹm ánh lên vẻ không hài lòng.

“Chết tiệt,” Yotha phàn nàn.

"Mình đau đầu quá. Thật muốn ra ngoài ngồi một chút. Mình bị nguyền rủa hay sao vậy?" Salin lầm bầm, cúi đầu và nhắm mắt lại, với sự thống khổ và đau đớn chạy khắp cơ thể.

"Chết tiệt! Mày đang phát sốt rồi, Lin," Yotha nói to cho đến khi một vài người đàn ông trong bộ phận đang ngồi đối diện với họ nhìn vào trong sự tức giận.

"Mày vẫn chưa khỏe phải không Lim? Mày vào phòng làm việc ngủ đi, hãy nghỉ ngơi trước đi." Pinahat nói với vẻ lo lắng khi quay về phía bạn mình.

"Tao ổn." Salin nhìn lên và trao cho cậu một nụ cười ngọt ngào, trước khi mọi

thứ dần chìm vào bóng tối.

"Lim!!!"

Giữa màn sương trắng dày đặc bao phủ toàn bộ khu bệnh xá của công ty Soul Jewellery, một người đàn ông cao lớn mặc trang phục cổ của Thái Lan đến bên chàng trai trẻ đang nằm trên giường và ngồi xuống mép giường.

“Nếu kiếp trước gặp được tâm hồn trong sáng như em, ta sẽ dễ dàng trao trái tim cho em.” Đôi mắt đen như bầu trời đêm nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào với vẻ quan tâm, khi anh nhẹ nhàng trượt bàn tay dày của mình lên đầu chàng trai trẻ.

Mí mắt nhợt nhạt như ngọc trai chậm rãi cố gắng xoay sở trước khi mở ra để nhìn thấy người đàn ông mà cậu mong đợi đang ngồi cạnh mình, nhìn chằm chằm.

"Làm thế nào anh đến được đây? Ah... Tôi lại đang nằm mơ." Trên khuôn mặt tuấn tú của Salin lộ ra nụ cười ngọt ngào,cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông cao lớn đang chăm chú nhìn mình.

"Tôi cũng không biết".

Thành thật mà nói, anh cũng không biết tại sao mình lại đi xa đến thế này. Anh chỉ nhận ra một lần nữa rằng màn sương dày đặc bao trùm mọi thứ xung quanh anh và linh hồn anh đã du hành đến nơi này, mặc dù điều đó được cho là vượt quá khả năng của anh.

"Anh là thiên thần của riêng tôi. Đó là lý do tại sao anh luôn chăm sóc tôi bất cứ khi nào tôi không khỏe. Khi tôi bị ốm hoặc khi tôi cảm thấy không thoải mái." Salin mỉm cười cho đến khi đôi mắt cậu phản chiếu hình trăng lưỡi liềm. Cậu trông thật dễ thương và đáng yêu trong mắt người đàn ông cao lớn khiến cho anh ta không thể không cười thật tươi.

"Chuyện là như vậy."

"Tôi có thể hỏi anh một cái gì đó được không?"

"Đương nhiên, cái gì cũng được. Nhưng làm ơn đừng hỏi trúng số. Nhiều người đến thắp nhang chỉ để xin số trúng. Nghĩ thôi đã thấy nhức cả đầu rồi", người đàn ông cao lớn đùa, khiến Salin mỉm cười.

"Bốn năm trước, vì sao đột nhiên biến mất?" Salin hỏi với giọng yếu ớt, nhớ lại rằng trong quá khứ, bất cứ khi nào cậu cảm thấy không thoải mái, cậu luôn cố gắng chìm vào giấc ngủ để có những giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc.

"Tôi không thể nói, nhưng tôi muốn em biết rằng tôi chưa bao giờ rời xa em. Cho dù em rời bỏ tôi. Tôi đã luôn ở đó vì em và tôi sẽ ở đó mãi mãi."

"Tất nhiên, bởi vì anh là thiên thần cá nhân của tôi." Đôi môi mỏng, có màu sắc đẹp đẽ của Salin nở một nụ cười tươi rói.

“Salin…” Đôi mắt sắc bén nhìn nụ cười của Salin và người đàn ông gọi tên người thanh niên ốm yếu đang nằm trên giường.

"Vâng?"

"Bây giờ em có thể hạnh phúc." Người cao lớn vừa dứt lời, sương mù dày đặc màu trắng liền bao phủ Salin bên người thiên thần, sau đó trong nháy mắt biến mất.

"Tôi có thể hạnh phúc như thế này không?"

"Ý anh ấy là gì?"

Salin bắt đầu tỉnh lại khi nghe thấy những giọng nói quen thuộc. Nỗi lo lắng chiếm lấy cậu, và đôi mi mỏng của cậu từ từ mở ra. Nhưng nỗi thống khổ của cậu nhanh chóng trở lại và tấn công hốc mắt cho đến khi cậu phải nhắm mắt lại.

“Đáng lẽ tôi không nên chơi dưới nước lâu như vậy vào ngày hôm đó, chết tiệt!”

Một ngày trước khi họ bay trở lại Thái Lan, Salin không biết mình đang làm gì. Cậu đang suy nghĩ khi cậu yêu cầu sếp đưa mình đến một khu giải trí công viên. Hôm đó, Salin thoáng thấy du khách vui vẻ chơi đùa trong công viên nước, đánh thức tính trẻ con tiềm ẩn trong tâm trí cậu, và cậu cũng muốn chơi ở đó. Họ thuê một số đồ tắm và ở đó gần ba tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời, cho đến khi Suriyen yêu cầu cậu ra khỏi nước vì sợ rằng cậu có thể bị ốm. Suriyen đã không bỏ cuộc cho đến khi Salin lên khỏi mặt nước, nhưng với mục đích tốt.

"Mày có khỏe không? Mày có cảm thấy tốt hơn không?" Pinahat hỏi Salin, người đang nằm trên giường bệnh.

Salin rúc mình dưới tấm chăn mềm, trong khi cô y tá của công ty lo lắng kiểm tra nhiệt độ của cậu bằng cách đưa mu bàn tay chạm vào vầng trán tròn trịa của cậu.

"Ugh... đỡ hơn nhiều rồi." Khuôn mặt ngọt ngào gật đầu đáp lại, trước khi từ từ cố gắng ngồi dậy trong khi chỉnh lại chăn.

"Lúc mày ngất đi, tao thực sự bất ngờ. May là mày không bị đập đầu." Yotha đứng khoanh tay, nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.

"Mày đang tìm chồng của mày sao?" Pinahat liếc nhìn người bạn thân nhất của mình, người đang quay trái phải, nhìn quanh phòng.

"Anh ấy vẫn ở trong phòng họp, Lin."

“A…” Môi mỏng cong xuống, không dám hỏi tiếp.

"Tao sẽ nghỉ làm và đưa mày về nhà nghỉ ngơi. Tao sẽ đưa mày đến căn hộ của mày ngay bây giờ", Yotha đề nghị, Lin lắc đầu

"Mày nghĩ rằng mày có thể làm việc trong tình trạng như thế này à, Lin?"

"Tao thực sự ổn, tin tao đi." Đôi mắt to tròn nhìn xuống đôi tay của chính mình, khuôn mặt không cười quay về phía người bạn đang trách mắng mình

“Đừng bướng bỉnh,” Yotha mắng cậu.

Ba người quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ và đã cùng nhau trưởng thành nên không việc gì Salin làm có thể thoát khỏi tiếng mắng mỏ của người bạn thân Yotha, một người thích cằn nhằn như một ông già khó tính. Cả hai người bạn của cậu đều sinh trước Salin vài tháng nên mối quan tâm thường trực của họ luôn hiện hữu.

"Chà, tao thực sự cảm thấy tốt hơn rồi. Chúng ta có thể quay lại và tiếp tục cuộc họp. Chỉ vậy thôi, tao không cảm thấy quá khó chịu." Salin nói rõ ràng trong khi gấp chăn và hạ chân xuống đất.

"Khi mày nói rằng mày ổn, điều đó khiến tao chỉ muốn giữ và bóp cái miệng mày lại, sau đó đánh mày." Yotha tức giận véo cái miệng nhỏ nhắn của Salin. Pinahat dùng hết sức đập mạnh vào cánh tay của Yotha.

"Mày!"

Ba người bạn cười ha hả rồi rời phòng y tế trở lại tầng họp cách đó hơn chục phòng. Nhưng trước khi họ có thể mở cửa, trưởng phòng của bộ phận thiết kế dần dần đi về phía họ, và ba người bạn trở nên lo lắng.

“Khun Kaew…” Một giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Salin.

"Nong Lin, chủ tịch nhờ tôi nói cậu đến gặp ngài ấy. Về phần hai cậu, hãy đi với chúng tôi ngay bây giờ, các cậu sẽ theo trưởng phòng của các cậu vào bên trong." Kaewmanee đã đến để đưa Salin đến gặp chủ tịch và mời hai người bạn của cậu trở lại cuộc họp.

Kaewmanee vỗ vai Salin như để khuyến khích cậu đi theo những nhân viên khác vào thang máy. Ba người bạn trố mắt nhìn nhau, tự hỏi tại sao Salin lại được triệu tập đến văn phòng của chủ tịch.

"Có chuyện gì với mày vậy?" Pinahat hỏi Salin đang tái mặt vì lo lắng.

"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Tệ nhất, anh ấy sẽ mắng mày và gửi mày trở lại trường thôi."

Salin đã chuẩn bị sẵn tâm lý và chuẩn bị tinh thần cho lời mắng mỏ của chủ tịch, bởi vì hôm nay ngoài việc đến muộn hơn mười phút, cậu còn có hành vi thô lỗ trong phòng họp và điều này đã khiến các trưởng bộ phận không hài lòng với cậu.

“Chồng mày sẽ không dám nói gì đâu,” Yotha nhếch miệng nói.

"Công việc là một chuyện, chuyện cá nhân lại là chuyện khác. Hôm nay tao quậy đủ rồi, trong người không được khỏe. Tao làm anh ấy thấy xấu hổ sao? Anh ấy đang chủ trì cuộc họp. Có lẽ tao nên xin lỗi." Salin khẽ mỉm cười.

Cả ba người đi về phía thang máy. Salin trầm ngâm đi theo hai người bạn của mình trước khi mỗi người mỗi ngả.

"Ông chủ đang đợi ở bên trong." Je Aim nói với Salin, người vừa mới đến trước văn phòng của CEO, và cậu đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn.

"Cảm ơn ạ." Salin hơi cúi đầu trước khi gõ cửa văn phòng.

"Mời vào"

"Em ổn chứ?" Suriyen trầm giọng hỏi, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu đặt trước mặt.

"Vâng"

"Hmm... đừng căng thẳng."

"Anh gọi tôi đến chỉ để xem tôi thế nào sao?"

Salin thực sự không thích bầu không khí khó xử này, vì vậy cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đó vì cậu thực sự không chắc mình sẽ sống sót, nhưng cậu ấy phải kìm nén cảm xúc của mình trong lòng.

"Đã ăn sáng chưa?" Chủ tịch ngẩng mặt lên nhìn hướng lên.

“Vâng,” Salin đáp.

Suriyen không nói gì nữa, đặt bút xuống bàn và đứng dậy khỏi ghế, trên tay là một túi giấy. Anh bước tới chỗ Salin và đặt chiếc túi lên chiếc bàn kính đối diện với chiếc ghế sofa dài, sau đó lôi một chiếc hộp nhựa ra khỏi túi. Chiếc hộp là một gói thức ăn mà anh ấy đã mở gói cho Salin, khuyến khích cậu ăn.

“Lại đây ngồi đi,” một bàn tay to lớn vỗ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, gọi Salin đang đứng giữa phòng.

"Nào, em phải ăn để còn uống thuốc." Suriyen nói, Salin bước chậm rãi và thản nhiên ngồi cạnh Suriyen.

Vòng eo mảnh khảnh của cậu ngay lập tức bị kéo bởi hai cánh tay chắc khỏe của Suriyen. Anh bắt cậu ngồi lên đùi mình, trong khi chóp mũi áp vào một lọn tóc nâu mềm mại để hút hết mùi thơm ngọt ngào đó.

"Hôm nay tôi cư xử không đúng mực." Salin là người lên tiếng trước.

"Phải, hôm nay em đã không đáp ứng được kỳ vọng chuyên môn của chúng tôi, Nong Lin. Đến cuộc họp muộn khiến cấp trên và các nhân viên khác của em không thoải mái, điều đó có nghĩa là em đã khiến đồng nghiệp của mình phải chờ đợi rất lâu, chưa kể đến việc khi em đã ở đó, em thậm chí còn dành thời gian trò chuyện và đùa giỡn với bạn bè trong cuộc họp, như vậy là không tôn trọng diễn giả và đồng nghiệp", Suriyen trầm giọng.

"Tôi xin lỗi." Khuôn mặt ngọt ngào quay sang nhìn anh, đôi mắt nhợt nhạt của cậu giàn giụa những giọt nước mắt tội lỗi.

"Tôi phải xin lỗi vì đã không ở bên em, Nong Lin. Tham dự cuộc họp cho đến cuối cùng là điều tôi phải làm và tôi xin lỗi vì đã không thể ở bên em khi em không được khỏe. Em hiểu, phải không?” Đầu ngón tay thon dài lau đi giọt lệ ứa ra từ khóe đôi mắt nhợt nhạt của Salin. Anh an ủi cậu trước khi hôn lên khóe mắt cậu.

"Tôi hiểu."

Salin không hề tức giận khi bị anh mắng mỏ như vậy, cậu rất biết ơn vì một người cùng nghề với cậu vẫn quan tâm và suy nghĩ thấu đáo như vậy. Cậu biết mình phải lớn lên và trở thành một người tốt hơn.

"Em biết không, khi em ngất đi, tất cả những gì tôi muốn làm là chạy đến bên em, nhưng tôi chỉ có thể nhìn từ xa. Trái tim tôi không thể chịu đựng được."

"Đừng nghĩ về nó quá nhiều." Salin cười thật tươi, đưa đôi bàn tay mảnh khảnh lên vuốt ve khuôn mặt sắc sảo.

"Nếu anh nghĩ quá nhiều, khuôn mặt của anh sẽ trở nên xấu xí."

"Tôi già rồi, nhưng em có thích tôi không?"

"Tôi đói rồi." Salin đổi chủ đề khi cúi xuống nhặt hộp cơm chiên. Suriyen bĩu môi khi không nghe thấy những từ mà anh muốn nghe.

"Sau khi hết giờ làm việc, em có rảnh không? Em đã có kế hoạch gì chưa?"

"Tôi không có bất kỳ kế hoạch nào." Salin trả lời trước khi nhét một thìa cơm vào miệng.

"Tôi muốn dẫn em đi đến một chỗ."

"Ờ... vâng, được ạ."