Chương 10: "Tourmaline tình yêu đích thực"

Chúc ngủ ngon và hẹn gặp lại sớm nhé!!!!

Hoa Kannika màu trắng tỏa hương thơm ngọt ngào và quyến rũ, không khác gì khuôn mặt xinh đẹp của một chàng trai trẻ. Chàng trai thuộc gia đình Kanha Kotama đang ngồi với vẻ mặt vui vẻ dưới bóng cây lớn cạnh một cái ao lớn và trên tay có một chiếc vòng tay bằng vàng được trang trí bằng những viên đá quý màu xanh lá cây tươi sáng.

“Cha” một bàn tay thon dài nhanh chóng nhét chiếc vòng tay vào trong áo choàng và hào hứng đứng dậy chào cha.

Mặc dù cha cậu không phải là Naga nhưng Sirarin Thewi sinh ra là một Naga, giống như gia đình mẹ cậu.

(PS: Naga, chúng là những sinh vật bất tử, rắn biến thành người, theo thần thoại Ấn Độ giáo và sau đó sự xuất hiện của chúng được đưa vào Phật giáo, sau khi một vị Naga tốt lành bảo vệ Đức Phật trong khi Ngài thiền định, quấn quanh Ngài và che phủ hoàn toàn bằng bảy cái đầu, ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra. Từ ngày đó Đức Phật đã tuyên bố đức tin của mình vào nó và niềm tin đó vẫn tồn tại khắp Đông Nam Á.)

"Con giấu cái gì trong quần áo thế, con trai của ta?" Người cha nhìn chằm chằm vào vị trí con người nhỏ bé đang giấu những viên ngọc quý đó.

“Con…” Chàng trai ngọt ngào mím chặt cái miệng đỏ thẫm, không dám đáp lại, sau đó chọn cách cúi đầu quan sát thảm cỏ xanh.

"Con giống mẹ con quá. Chắc chắn con đã chộm làm một chuyện gì đó hèn hạ, ác độc đúng không?." Phaya Warasin lắc đầu giận dữ.

Ngày hôm trước, một người bảo vệ đã thông báo cho ta rằng Sirarin Thewi đã bí mật lặn vào sâu trong Cung điện để gặp Faya Suriyen, người cai trị tiếp theo của thành phố ngầm, đồng thời cũng là hôn phu của con gái út Sasikarn Devi. .

"Tại sao cha luôn nhắc đến mẹ như vậy?" Sirarin biết rõ rằng cha rất ghét mẹ cậu. Cha cậu luôn ghét mẹ cậu đến thấu xương vì cha cậu bị ép cưới mẹ để củng cố quyền lực dù cha đã có người yêu.

“Để ta suy nghĩ kỹ xem, ta có thể nghĩ gì về người phụ nữ dùng ma thuật đen để hãm hại người khác, liệu có tình yêu như vậy không?” Người cha nói

"Mẹ không phải là người mà bố có thể buộc tội như thế." Sirarin đã bảo vệ mẹ mình.

"Này! Hãy nhớ giữ gìn cái đầu của mình Sirarin, bởi vì Faya Suriyen là chồng sắp cưới của chị gái mày, Sasikorn. Đừng nghĩ đến việc cướp anh ta, nếu không tao sẽ tự mình ngăn cản mày."

“Cha…” Cậu bé gầy gò run rẩy, nắm chặt đôi tay gầy gò của mình.

Kể từ khi rời khỏi bụng mẹ để nhìn thế giới, cậu chỉ cảm thấy đau đớn. Cậu không còn nhận được tình yêu thương từ bất cứ ai, kể cả từ người cha đã coi cậu là con trai của một người phụ nữ hèn hạ, kẻ đã sát hại người yêu của ông ấy một cách máu lạnh.

"Đừng để cho tao biết mày lại trốn khỏi cung, nếu không tao sẽ hủy diệt hết thảy những thứ mày yêu thích." Phaya Warasin dứt khoát nói trước khi quay người chuẩn bị bước về dinh thự.

“Cha của ta có từng yêu ta một chút nào không?” Một giọng run run nức nở hỏi.

“Có lẽ cậu đã biết câu trả lời rồi.” Ngay lập tức, những giọt nước mắt trong suốt bắt đầu rơi xuống đôi má mềm mại của cậu. Càng ngày nỗi đau đớn, thống khổ từ những lời nói của cha càng in sâu vào cậu.

Mẹ cậu, bà luôn hết lòng tôn trọng tình yêu và không bao giờ muốn gây đau khổ nên đã trở thành một ngôi sao nhỏ, trước khi từ từ chìm xuống đáy đầm lầy.

"Mẹ ơi con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ... đưa con đi cùng, được không?!" Đôi môi ngọt ngào run run lẩm bẩm, bàn tay gầy gò của cậu vò ga trải giường cho đến khi nhăn hẳn. Trong khi con người nhỏ bé toát mồ hôi, mặc dù nhiệt độ trong phòng xuống dưới mười tám độ. Mồ hôi vẫn tiếp tục chảy ra quanh trán người đang nằm trên giường, chứng tỏ nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng.

"Naka...Naka..."

Suriyen đang ngồi đọc tài liệu trên sofa nhưng chừng đó chưa đủ để không nghe thấy tiếng mộng du của người yêu. Anh lập tức đứng dậy đi tới lay nhẹ cơ thể cậu, nhưng dù có đánh thức cậu bằng cách nào cũng không thể lay chuyển Salin khỏi giấc ngủ.

"Nong Lin"

Anh càng cố đánh thức Salin, những lời cậu bé nói đang trở nên xa lạ. Có vẻ như cậu bé đang bị sa vào thứ gì đó mà không biết nó là gì hoặc có ý nghĩa gì.

"Em đang gặp ác mộng phải không, cậu bé ngoan của tôi? Hãy đến với tôi, và tôi sẽ xua tan cơn ác mộng mà em đang trải qua." Suriyen cúi xuống ôm lấy thân hình gầy gò, run rẩy của Salin đang không ngừng nức nở. Đôi môi ấm áp của anh hôn lên để lau khô những giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt, không hề có dấu hiệu cho thấy những giọt nước mắt đó sẽ dễ dàng ngừng rơi.

"Ồ..." Nhãn cầu di chuyển dưới mí mắt mỏng. Hơi thở nặng nhọc của người nhỏ bé một lúc sau đã trở lại bình thường, bàn tay nhỏ bé đang ấn mạnh vào ga trải giường dần dần buông lỏng, trước khi bị bàn tay to lớn nắm giữ.

“Đừng đi…” Salin nói với giọng mộng du.

"Em xinh đẹp như này. Tôi có thể đi đâu đây?" Môi anh cong lên thành nụ cười đầy yêu thương. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhạt màu, tay kia vuốt ve đôi má trắng nõn để lau khô nước mắt.

Ai có thể ngờ rằng một con hổ như anh lại có thể hoàn toàn khuất phục trước chú mèo con này? Suriyen nhớ lại ngày đầu tiên con người nhỏ bé này chào đón anh trên tài khoản Sunsetxvibes, tài khoản mà anh đã lưu khi đăng ký vài tháng trước.

[Xin chào ^-^]

Suriyen nhớ rằng lúc đó anh đang ngồi ở bàn làm việc, đầu nóng như chì, do đề xuất công việc từ bộ phận sản xuất. Nhưng khi anh nhìn thấy trong ảnh hồ sơ của chủ tài khoản đã chào đón anh ta, "Sallipeachx" ngay lập tức lấy lại tỉnh táo. Cho đến khi thư ký Je Aim phải nói chuyện với anh rất nhiều lần mới có thể phản ứng.

Con người nhỏ bé trong ảnh có khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nước da sặc sỡ như kẹo bông, dễ thương hơn bất cứ ai mà anh từng gặp.

“Chết tiệt, cậu ấy không thể dễ thương đến thế được!”

[Ừm...tên tôi là Lin. Tên bạn là gì?]

Tên của cậu bé không chỉ dễ thương mà còn đẹp hơn nữa, anh không thể ngăn mình mỉm cười.

[Sunset] Suriyen trả lời ngắn gọn khi trái tim anh đang đập với tốc độ chưa từng thấy trước đây. Trên thực tế, anh ấy đã gặp rất nhiều người, trên nền tảng này hoặc bên ngoài thực tế. Anh cũng đã từng gặp những siêu sao thuộc đội tuyển quốc gia và những nhân vật nổi tiếng ở các khu vực khác, nhưng chưa từng có ai khiến trái tim anh đập cuồng nhiệt như người này.

[Bạn có làm việc ở văn phòng không? Tôi vừa thấy nó trên hồ sơ của bạn]

[Vâng]

[Ồ! Có một công việc tốt. Tôi sắp đi thực tập nhưng tôi không tự tin lắm và tôi sợ mọi thứ sẽ sụp đổ.]

“Chỉ cần đọc những dòng chữ này là tôi có thể biết rằng cậu bé thực sự rất dễ thương!"

[Không, cứ luyện tập từ từ thôi, cậu sẽ giỏi thôi, không ai sinh ra đã giỏi tất cả mọi thứ.]

[Chà, tôi có thể yêu cầu được nói chuyện với bạn mỗi ngày. Được rồi? Tôi hứa sẽ sạc đầy pin mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà]

[Tốt]

[Vậy bạn gái của bạn không quan tâm?]

[Tôi độc thân.]

[Hừm]

Cuối tin nhắn cuối cùng, đột nhiên im lặng, không phải một, hai giờ mà là ba ngày. Con mèo nhỏ đã mất tích.

[P’Sun]

[Bạn có hoạt động trở lại không? Tôi nghĩ tôi đã tìm được ai đó để gặp]

[Ồ, hôm đó tôi vội vàng đi thu thập hồ sơ thực tập để nộp mọi thứ. Tôi bận quá nên không lên đây chơi. Tôi xin lỗi.]

[Tại sao bạn lại xin lỗi, Lin không làm gì sai cả!]

[P’ Sun]

Kể từ ngày đó, mỗi ngày anh đều nói chuyện với chàng trai dễ thương đó và cậu bé luôn gọi anh như vậy, trái tim Suriyen lại run lên, thậm chí còn hơn cả việc anh uống cà phê suốt ngày.

“Của hồi môn bao nhiêu đây?”

Cơm với thịt lợn bằm đựng trong nồi inox được nấu trong căn bếp của dinh thự lớn. Tay nghề của đầu bếp mới của biệt thự Salin khiến dạ dày cậu cồn cào, nên cậu di chuyển từ bên này sang bên kia trong phòng để nấu mọi thứ thật nhanh, cậu đang rất đói bụng.

"Thật ngọt ngào."

Người đàn ông cao lớn mặc áo choàng bước đến chỗ người đàn ông nhỏ bé và ôm lấy eo cậu. Anh tựa cằm lên đôi vai hẹp của cậu bé và hít lấy hương thơm tinh tế trên cổ cậu.

"Daddy! Để em đi trước. Sẽ có người bắt gặp chúng ta mất." Salin dùng bàn tay gầy guộc dùng hết sức đánh vào cẳng tay khỏe mạnh của Suriyen khiến anh ta rơi vào trạng thái sốc.

"Không có ai ở đây cả. Họ chỉ xin phép đi cùng nhau đến trang trại thôi." Đây là nhà nghỉ của Suriyen và nó nằm giữa một số vườn nho trên diện tích hơn một trăm ha. Khu vực này hướng ra đường chính và mở cửa phục vụ một quán cà phê nhỏ dành cho khách du lịch đến tham quan vườn nho và nhà máy rượu vang.

“Nhân tiện, Lin thấy dì Cham ăn mặc như đi ra trang trại. Khi bước vào vườn, Lin đã yêu cầu tự mình chuẩn bị bữa sáng cho dì.

Dì Cham có thể làm những công việc khác. Dì Cham như cách gọi của Salin là người trông coi ngôi nhà này và ngoài vai trò nội trợ, dì Cham còn là hướng dẫn viên du lịch và tư vấn cho du khách đến tham quan vườn nho.

“Khun Daddy, anh có thể cho Lin một cốc được không?” Salin vừa nói vừa gắp một ít súp lên nếm thử, khi dùng ngón tay thon dài xác nhận đã đúng vị thì cậu tắt bếp. Lập tức, Salin nhận một chiếc chén sứ đựng súp rồi trả lại cho người đàn ông cao lớn để anh đặt lên mâm. Suriyen đặt khay ăn sáng trên bàn ăn trên sân thượng, với tầm nhìn tuyệt vời ra vườn nho của gia đình Wang.

"Không khí ở đây rất tốt, Lin rất thích." Salin mỉm cười trước khi ngồi vào ghế và bắt đầu ăn sáng, vì cậu đang rất đói.

"Khi chúng ta ăn sáng xong, daddy sẽ đưa em đi đâu thế?"

"Emmuốn thấy gì?" Đôi mắt to tròn nhìn đầy nghi ngờ.

"Không biết."

"Ồ, ăn cái này trước đi!" Salin bĩu môi van xin trước khi lao tới đút một phần thức ăn do chính mình nấu vào miệng Suriyen, vừa nhai đồ ăn trong miệng.

Sau khi ăn sáng và dọn dẹp chỗ ở do Suriyen dọn dẹp xong, cả hai cùng đi dạo. Cậu bé đi bộ đến một nhà máy gần hàng rào biên giới, khu vực phía sau biệt thự nghỉ mát nằm một bên chân của ngọn núi.

"Nhà kho sao?" Salin lần lượt nhìn người cao lớn nhìn tòa nhà gỗ trước mặt.

Suriyen gật đầu mỉm cười, vươn tay lấy chiếc chìa khóa trong túi quần, mở khóa cánh cửa gỗ cũ kỹ. Về phần tuổi thọ, hẳn là không xa so với tuổi của Salin. Ban đầu, Salin nghĩ khi cửa mở, bụi vẫn bay khắp nơi. Nhưng trên thực tế, mọi thứ bên trong nhà kho đều sáng rực rỡ như thể việc dọn dẹp được thực hiện khoảng ba lần một ngày.

Người có khuôn mặt ngọt ngào nhìn quanh nhà kho với vẻ thích thú trước những đồ vật cổ dùng để trang trí nội thất, chúng càng làm tăng thêm vẻ sang trọng và tuyệt vời của nơi đó.

"Daddy cũng thu thập những đồ vật này phải không?" Salin hỏi

"À, tôi thích sưu tầm đồ cổ." Suriyen trả lời, mỉm cười ranh mãnh.

Người đàn ông cao lớn dẫn cậu bé đáng yêu đứng trước một chiếc rương. Một chiếc hộp gỗ lớn, trên hộp có khắc hình chín đầu rắn. Trước khi từ từ mở nó ra, bên trong là một bộ quần áo được gấp nếp tinh xảo. Suriyen nhặt chiếc áo được gấp khéo léo mở ra, đó là một tấm vải áo dài bằng lụa màu xanh lá cây, dưới chân váy có những đường thêu gợn sóng bằng chỉ vàng. Anh lấy nó ra hoàn toàn và đặt nó lên một chiếc bàn gỗ để người yêu có thể chiêm ngưỡng.

“Tôi tìm thấy loại vải này khi sang Lào làm việc. Lần đầu tiên tôi thấy, tôi nghĩ mình phải làm mọi cách để có được nó. May mắn thay, người chủ trước của nó đã đồng ý bán cho tôi, nhưng tôi phải đi cầu xin suốt một tuần mới được ông ấy đồng ý bán.” Suriyen nhìn tấm vải trước mặt và mỉm cười kiêu hãnh.

“Đẹp quá.” Một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải mềm mại mỏng manh.

"Tại sao em lại có cảm giác như đã từng thấy nó ở đâu đó trước đây nhỉ?"

Reng…reng!

Điện thoại của Suriyen rung lên, báo có tin nhắn đến. Ngay lập tức, người đàn ông cao lớn lấy nó ra để đọc. Đó là tin nhắn được gửi bởi thư ký của anh ấy.

"Đợi tôi một lát." Salin gật đầu đáp lại.

Trong khi chờ Suriyen quay lại, Salin đã đi khám phá hàng trăm hiện vật cổ được đặt trong các tủ trưng bày khác nhau xếp chồng lên nhau. Tất cả các tủ trưng bày đều được niêm phong bằng kính trong suốt để đảm bảo an toàn. Salin nghĩ đến một người bà thích sưu tầm đồ cổ giống như Suriyen

"Salin..."

Một tiếng gọi yếu ớt phát ra từ chiếc bàn gỗ giữa phòng, trên đó có đặt một chiếc áo choàng xinh đẹp, người nhỏ bé lùi về vị trí ban đầu trước khi mở đôi mắt to tròn mở hẳn ra. Khi những con sóng thêu chỉ vàng chuyển động như sóng nước cuồng nộ.

"Anh đã từng yêu em chưa?"

"P... em có thể là người yêu P được không?"

Tiếng nói chuyện thì thầm của mọi người trôi theo làn gió đang thổi tới. Lời này đập vào tai Salin một lực mạnh đến nỗi con người nhỏ bé phải lấy tay ôm đầu vì nỗi thống khổ tột cùng mà nó bắt đầu cảm thấy.

"Trái tim anh không yêu em... Sirarin" Ánh nắng buổi sáng phản chiếu trên mặt nước trong hồ bơi lớn phía sau nhà nghỉ, nhưng đột nhiên những đám mây trôi xung quanh bắt đầu trở nên nặng nề và tối tăm. Đột nhiên, ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn biến mất.

Đôi chân nhỏ đi đã lâu của Salin vấp phải con đường rải sỏi, khi dừng lại, cậu vẫn bất động. Salin thấy mình đang ở cạnh một cái hồ bơi và đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm về một phía, vào cây Kannika đơn độc ở phía bên kia.

"Lin!"

Nhanh hơn tôi nghĩ, cánh tay gầy gò đã được một bàn tay to lớn giữ lại, không cho nó rơi xuống nước theo tiếng gọi thì thầm. Cho dù nơi đó không sâu lắm vì công nhân vừa mới bơm ra, nếu anh ta bất tỉnh ở nơi đó thì cũng không tốt.

"Anh nghĩ anh sẽ làm gì?" Salin vừa mới tỉnh táo lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn chậm rãi lắc đầu, cố nhớ lại những sự việc vừa xảy ra, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy đau đầu. , hiện tại cậu vẫn còn đau đầu, Salin phải giơ tay ấn vào thái dương.

"Tại sao em lại đến đây?"

"Lin thật sự không biết." Salin trả lời câu hỏi với giọng run run. Cậu chỉ biết mình vừa nhìn thấy có người gọi mình đi theo, nhưng lại đột nhiên biến mất ngay tại đây, bỏ lại anh.

"Không sao đâu em yêu." Suriyen kéo thân hình nhỏ bé của Salin về phía mình để an ủi. Bàn tay to lớn của anh vuốt ve tấm lưng mỏng manh.

"Khun daddy"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Người mà Lin theo đuổi chính là người trong mộng của Lin." Người mà đã theo dõi Lin chính là người tên là Sirarin. Nhưng tại sao anh lại nhìn thấy hình ảnh đó? Nếu không nhầm thì hôm nay trông anh còn u ám hơn bao giờ hết.

“Em có muốn kể cho daddy nghe mọi chuyện không?” Suriyen hỏi, vì anh sẵn sàng lắng nghe mọi điều Salin

"Ừm..." Salin trả lời khi mặt cậu bắt đầu tái nhợt. Suriyen cúi xuống giữa sự suy tư của Salin, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào vai mình, ra hiệu cho người nhỏ bé trèo lên lưng mình.

"Lin có thể đi một mình."

"Hay là... Daddy có nên cho Lin làm tư thế cô dâu không?" Suriyen quay đầu lại nói chuyện với người yêu nhỏ bé.

Salin không còn cách nào khác đành phải vâng lời, vì lúc này bản thân cậu cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt như thể thế giới quay cuồng, như sắp nôn mửa nên cúi xuống trèo lên tấm lưng rộng rãi của Suriyen. Salin vòng cánh tay mảnh mai của mình lỏng lẻo quanh cổ anh, trong khi khuôn mặt cậu tựa vào đôi vai rộng của anh. Cái miệng nhỏ bắt đầu lẩm bẩm một cách đáng yêu, trong khi người đàn ông cao lớn cõng cậu đi trên lưng.

"Khun Daddy nói Lin phải nhìn thấy thứ gì đó, về tấm vải, nó có được cất giữ ở đâu không?"

"Không. Daddy muốn cho em xem những phụ kiện đi kèm với mảnh vải đó. Nó khác hẳn."

“Đồ trang sức gì?” Salin cau mày.

"Ồ! Daddy tưởng em đã nhìn thấy rồi, em không thấy đồ trang sức trong rương sao."

"Không, Lin vẫn chưa nhìn thấy nó."

Ồ!!

Một âm thanh như vật rơi khiến Suriyen dừng lại, đôi mắt sắc bén của anh lúc này nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Trước khi tìm thấy một chiếc vòng cổ đã vỡ vụn rơi trên mặt đất cạnh mình, nhưng mặt dây chuyền vốn là một phần quan trọng của anh đã biến mất không một dấu vết.

“Khun daddy, Lin không có mang theo.” Salin vội vàng từ chối vì sợ Suriyen trách cậu nhặt lên.

Suriyen cúi xuống để người đàn ông nhỏ bé có thể đặt chân xuống đất. Sau đó, anh đưa tay giật lấy chiếc vòng cổ rồi nhét vào túi quần.

"Quên đi"

"Anh không tin Lin à?"

"Nó không phải như thế này"

Khi Suriyen thấy họ đã đến gần dinh thự, anh ta dùng sức mạnh cánh tay của mình để nâng Salin vào bằng tư thế cô dâu. Khi đến biệt thự, anh để cậu bé trên ghế sofa trong phòng khách.

"Lin thực ra không hề ăn cắp chiếc vòng cổ đó." Đôi mắt tròn xinh đẹp bắt đầu đong đầy những giọt nước trong veo.

“Tôi tin điều đó,” Suriyen giơ tay lên, xoa đầu Salin và mỉm cười.

"Đừng khóc, cậu bé ngoan của tôi. Nước mắt không hợp với em, không một chút nào."

"Ừm..." Salin ôm chặt người đàn ông cao lớn.

"Chờ đã, đi thôi."

“Đừng bỏ rơi em, đừng để em đi,” cậu bé ngọt ngào nói trong khi vẫn vùi mặt vào bộ ngực rộng của người đàn ông cao lớn.

"Daddy sẽ đi lấy nước và thuốc cho cậu bé ngoan của tôi. Bây giờ em đang rất hứng tình đấy, biết không?" Đôi môi ấm áp hôn lên đầu cậu út qua những lọn tóc mềm mại.

"Anh có thể hôn Lin được không?" Salin trợn mắt cầu xin,

"Chỉ cần hôn em thôi, Khun Daddy... cơn sốt sẽ sớm qua đi." Salin nói

“Vậy làm sao tôi có thể đưa thuốc cho em được?”

"Ừ...nếu em thấy không khỏe thì cứ đưa thuốc cho em nhé."

“Tôi sẽ cho nó vào miệng em, chàng trai ngoan của tôi.” Suriyen nói