Chương 8: "Viên thạch anh tím mê hoặc"

Một ngày rất tốt đẹp!!!!

Xe hàng di chuyển về phía trước với sự thúc đẩy của chủ tịch Soul Jewelry, khi anh ấy mua hàng tạp hóa mới ở siêu thị cạnh chung cư của cậu bé ngọt ngào, người không ngừng nhặt và ném đồ vào xe đẩy.

"Mua nhiều như vậy, một mình ăn hết sao?" Suriyen hỏi với đôi mắt sắc lẹm khi nhìn cậu bé ngọt ngào với đôi bàn tay thon thả đang đặt đậu phụ và quả trứng lên xe đẩy.

"Ai nói Lin sẽ ăn một mình? Lin sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh cũng sẽ ăn." Salin cười toe toét trước khi đi bộ không ngừng về phía khu vực rau quả tươi, bỏ lại chủ tịch phía sau đang đắm đuối nhìn người bạn trai ngọt ngào của mình, người thật dễ thương.

"Vậy hôm nay em sẽ làm thực đơn gì cho daddy ăn thế?"

"Em sẽ làm một món đậu phụ và trứng. Xào nấm, và sau đó em sẽ làm một món súp sụn cay." Salin vừa đáp vừa cúi đầu chọn rau tươi.

Ngoài kỹ năng thiết kế đồ trang sức tuyệt vời, kỹ năng nấu nướng của Salin không ai sánh kịp. Có thể nói, đẳng cấp của các vị thần không so sánh được chút nào với tay nghề đủ tầm của một đầu bếp đạt sao Michelin. Tất nhiên, Salin đã học nấu ăn từ năm bảy tuổi, vì vậy cậu nấu ăn khá giỏi.

"Trong phòng của em thiếu cái gì sao. . . " Thiếu niên ngọt ngào nhìn đồ vật chất đầy trong xe, trầm tư mím chặt môi, giống như còn đang lo lắng.

"Em có nhớ ai không?" Suriyen cúi xuống thì thầm vào tai nhỏ.

"Ồ! Vì vậy, Lin nghi ngờ rằng Lin sẽ phải tìm một người nào đó ở lại với mình đấy để làm bạn với e ngay bây giờ."

"Sunset có được không?" Suriyen nói

"Chà! Anh bạn, anh muốn chuyển đến một căn phòng mà anh sẽ không phải trả bất kỳ hóa đơn điện nước nào. Nhưng sau đó, anh sẽ phải trả chi phí thức ăn hoặc không có thỏa thuận nào." Salin nói đùa

"Nong Lin, Sunset là bạn của Lin."

"Nhưng anh có nói rằng Lin ăn nhiều không?"

"Daddy sẽ đánh em một trận... Sáng nay anh còn chưa thu dọn đồ đạc, đang tính ở chung mà không biết lấy đâu ra tiền mà mua nhiều đồ ăn cho con mèo này thế này đây." Suriyen vừa nói vừa đưa tay lên chải mái tóc bông xù của Salin, trước khi dùng chóp mũi ấn xuống đầu của cậu nhưng phải dừng lại. Anh dừng lại vì người đẹp đang xụ mặt xuộng.

"Hả? Đáng buồn là vẫn không có lời nào ra khỏi miệng." Suriyen phủ nhận điều đó.

"Khun Daddy nói rằng Lin ăn rất nhiều." Salin nói

"A...Tôi nói em vừa mới ăn chứ không phải bảo em ăn nhiều."

"Phải, do Lin ăn nhiều và em sẽ béo. Khi Lin béo, Khun Daddy sẽ không yêu em nữa." Salin nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến khuôn mặt anh trở nên sắc sảo và tái nhợt hơn, buồn bã ỉu xìu.

"Dù em có béo, daddy vẫn sẽ yêu em và ngủ cùng em mỗi ngày. Daddy chỉ cần em hạnh phúc, với tôi thế là đủ”

"Khun Daddy đã nói rồi. Vì vậy, trước khi quay lại, Lin muốn ghé qua mua một số món ăn ngon trước trung tâm thương mại." Vẻ mặt buồn bã của cậu trở nên tươi tỉnh, nhưng lại khiến người đàn ông cao lớn đứng há hốc mồm.

"Một đứa trẻ đã bắt cóc tôi!"

"Nào... Anh sẽ theo em cho đến khi kiệt sức, anh sẽ luôn đồng ý." Suriyen nhận ra rằng Salin hôm nay rất bướng bỉnh, vì vậy anh chỉ còn cách từ bỏ.

………

Sau khi cơ thể được kiểm tra khi được đưa đến bệnh viện, Salin đã phải thuyết phục ngài chủ tịch của mình rất lâu để hiểu rằng cậu vẫn ổn, mặc dù thực tế là cổ tay của cậu đang bị thương và sưng lên. Bệnh viện nơi Salin được đưa đến có một tiệm kem lớn tự làm, đó là lý do tại sao cậu đồng ý cho khám xét cơ thể của mình, đổi lấy việc được ăn những món ăn ngon ở đó.

"Được rồi! Thanh toán nào." Một bàn tay gầy guộc kéo xe hàng đến quầy thanh toán, cậu quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang chìa ví

"Lin sẽ trả tiền, Khun Daddy, xin đừng can thiệp, nếu không anh sẽ không thể vào phòng của em." Bị bắt nạt thế này thì ai dám qua mặt vợ?

Tiếng nhạc phát ra từ khung cửa phòng ngủ chính, một người đàn ông cao lớn đang ngồi đọc tài liệu bên trong phòng khách bỗng nhíu mày ngạc nhiên.

“Em vẫn chưa ngủ à?”

Sau bữa tối, anh chàng nhỏ bé đi dọn dẹp trong phòng của mình. Phòng riêng của cậu, cho phép người đàn ông cao lớn tập trung đọc các tài liệu đấu giá vật liệu thô quan trọng, những tài liệu mà thư ký trẻ tuổi của anh vừa gửi tối nay. Đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ còn ít phút nữa thôi, họ sẽ bước sang một ngày mới. Sau đó anh để tài liệu trên bàn cà phê cạnh ghế sô pha, đứng dậy đi tới gõ cửa gọi người ở trong.

"Em yêu, tôi vào được không?" Suriyen hỏi.

"Khun Daddy, Lin muốn Khun Daddy lấy sữa từ tủ lạnh cho em," một giọng nói nhẹ nhàng trả lời.

Suriyen rời khỏi cửa phòng ngủ của người yêu và vào bếp. Bàn tay to lớn của anh ấy mở tủ lạnh và anh ấy lấy một chai trong bảy chai sữa được xếp thành hàng, vặn nắp ra, sau đó đổ vào ly và cho vào lò vi sóng. Chân anh giẫm lên thùng rác để bỏ chai rỗng, nhưng ở đó nó có thể được cố định trong một cái hộp, nó có vẻ quen thuộc với anh ấy, vì vậy anh nhặt nó lên để xem.

Kể từ khi...

Tink!

Âm thanh báo động của lò vi sóng khiến Suriyen choáng váng. Tò mò, anh bỏ lại chiếc hộp đó vào túi áo ngủ trước khi lấy ly sữa ấm ra khỏi lò vi sóng và bế cậu bé ngọt ngào lên giường.

"Sữa ấm rồi, sẵn sàng cho con chuột nhỏ của tôi uống." Suriyen nói rồi quay ra định đóng cửa nhưng khi quay lại nhìn chủ nhân căn phòng đang nằm úp mặt nghịch máy tính bảng khiến Suriyen không khỏi ngạc nhiên.

"Không lẽ nước bọt của daddy có thể làm đổ vào ly sữa của Lin?" Salin nói đùa với người khác vẫn đang há hốc miệng.

Suriyen cố nuốt xuống nhưng thật khó khăn vì mắt anh dán chặt vào đôi chân trắng nõn lộ ra từ chiếc quần pyjama cực ngắn mà cậu bé ngọt ngào đang mặc, gần như có thể nhìn thấy hết cả đùi.

“Để tôi nói cho em biết... hình ảnh xxx này đang khiến tôi phát điên như thế nào.”

"Hôm nay em có thể uống cốc sữa đó không?" Cậu bé ngọt ngào nhướng đôi lông mày mỏng lên .

“Ồ…” Người đàn ông cao lớn vừa mới tỉnh lại liền đặt ly sữa xuống bàn cạnh giường.

“Nghe này, Lin có thứ muốn cho anh xem,” Salin nói, vươn tay kéo cánh tay của Suriyen và mời anh ngồi xuống, trước khi mở tệp hình ảnh thiết kế đồ trang sức mà cậu đã thiết kế cho anh xem trước.

"Tôi thích nó, tôi muốn xem thêm", trước khi trả lời đôi mắt tinh tường của anh nhìn vào chi tiết của từng hình ảnh.

"Vậy thì Lin sẽ thử điều chỉnh một chút." Cậu bé nở một nụ cười ngọt ngào và đôi mắt híp lại để lộ lúm đồng tiền xinh xắn trên má.

"Tốt."

"Nhân tiện...tôi đã thích anh chàng đến sống cùng mình rồi. Vậy ưm có thích anh ấy không?"

"Oa... Vậy daddy có muốn biết Nủ Lin nghĩ gì không?"

"Ồ vâng." Hai tay anh đang khoanh trước ngực. Trái tim anh đập liên hồi trước vẻ đẹp như vậy của người yêu.

Salin không thường tự gọi mình là "Nu", trong hầu hết các trường hợp, cậu thích gọi mình bằng biệt danh hơn. Nhìn thấy một thứ như vậy, làm cho người đàn ông cao lớn không thể tiến thêm được nữa.

"Sữa trong ly là của con chuột nhỏ."

"Nhưng sữa của con là của daddy mà." Salin lắc đầu và cười rằng cậu đã làm người lớn tuổi buồn hơn, cậu tự hào về điều đó, cho đến khi mắt cậu bắt gặp một chiếc hộp trong túi áo ngủ của người kia.

"Oa! Lin buồn ngủ, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm." Salin giả vờ ngáp. Salin trượt bàn tay mảnh mai của mình xuống, tắt máy tính bảng và đặt nó lên bàn làm việc.

"Em có chuyện muốn nói với tôi sao?" Suriyen hỏi với giọng yếu ớt, sau đó bắt gặp đôi mắt đẹp. Anh ngồi dậy trên giường và đợi câu trả lời, nhưng Salin lắc đầu và từ từ quay đi.

Người cao lớn ngồi im, Salin chậm rãi bước đến nằm xuống phía bên kia giường. Mắt Salin lướt qua tấm lưng rộng của người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Anh co giận không?" Một giọng nói yếu ớt gần như biến mất vang lên khi đôi tay mảnh khảnh của cậu nắm chặt lấy tấm chăn dày như thể cậu cần che giấu sự thất vọng của mình.

Sự im lặng bắt đầu chiếm lấy cả hai người, nhưng giữa sự khó chịu đó vẫn có âm thanh phát ra từ hộp nhạc, đủ to để làm bầu không khí bớt u ám.

"Daddy càng tức giận với chính mình hơn." Người đàn ông quay lại nhìn con người nhỏ bé đang nằm trên giường với nước mắt đang trào ra và khuôn mặt cậu đầy lo lắng.

"Daddy..."

"Xin lỗi." bàn tay to lớn của người đàn ông đưa lên khuôn mặt xinh đẹp của Salin và với những ngón tay mảnh khảnh của mình, anh vuốt ve đôi má trắng mềm mại, đôi môi mỏng manh khi anh tiếp tục di chuyển và xin lỗi vì cảm thấy tội lỗi.

Bαo ©αo sυ đã hết, nhưng với ngọn lửa đam mê lẽ ra đêm đầu tiên của họ phải kết thúc ngay khi hết bao nhưng không.

"Đêm qua Lin mơ thấy mình có thai nên em muốn kiểm tra bằng chứng nhưng Lin biết mọi chuyện không như trong mơ. Lin không nói gì, Lin không nghĩ là Khun Daddy sẽ quan tâm hay nghĩ đến chuyện đó." Bản thân Salin ngày đó biết mình là người có lỗi nhưng lại không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, đêm đó cậu càng muốn làʍ t̠ìиɦ với người đàn ông này, bởi vì khi ở trước mặt anh ta, cậu đã quá vô độ.

"Trong tương lai, sẽ không còn những sự cố như thế này nữa." Anh ấy nói với một giọng nói sẽ là Suriyen.

Khuôn mặt ngọt ngào chậm rãi gật đầu, nhưng vẻ mặt trở nên kém tươi tắn hơn trước, cho đến khi chính Suriyen nhận ra rằng những lời mình vừa nói khiến Salin hiểu rằng anh không muốn có con với mình.

"Điều này không có nghĩa là daddy không muốn có con với Lin, nếu một thiên thần nhỏ xuất hiện trong bụng em, tôi sẽ rất hạnh phúc. Nhưng ý của daddy với những lời đó là anh ấy không muốn điều đó."

"Thực ra daddy đã sẵn sàng lo cho em và con. Bây giờ tôi cũng không muốn em uống thuốc tránh thai nữa, thuốc tránh thai khẩn cấp hay bất cứ biện pháp tránh thai nào cũng không được. Bởi vì nó không tốt cho sức khỏe của Lin, chúng ta cùng nhau tôi sẽ là người bảo vệ em, tôi sẽ đợi đến khi em tốt nghiệp, chuẩn bị cùng nhau lập gia đình."

"A, Lin…Lin hiểu." cậu đáp lại khi ngồi dậy trên giường và cánh tay mảnh khảnh của cậu ôm lấy vòng eo rộng của anh, khuôn mặt ngọt ngào của cậu áp vào cái bụng rắn chắc của anh.

"Kế tiếp, nếu như xảy ra chuyện gì làm em không thoải mái, em có thể nói với Daddy, chuyện gì cũng đừng để trong lòng, em hiểu chưa, bé ngoan của daddy?" Salin gật đầu, trước khi rời khỏi anh để nhìn vào mắt anh. Suriyen ngồi xuống và cũng nhìn anh ấy một cách lâu dài.

"Daddy..."

"Có chuyện gì vậy?"

"Ôm Lin ngủ đi Lin buồn ngủ a a." Miệng Suriyen nhếch lên…với một chút thất vọng, trước khi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đang che giấu ham muốn của cậu.

"Em có muốn tôi kể cho em nghe một câu chuyện không?" Đôi lông mày đen nhướn lên, mặc dù cậu đã biết cách ru người yêu đi ngủ của anh.

Khuôn mặt ngọt ngào của người vợ yêu dấu của anh rùng mình và bắt đầu từ từ khép đôi mi xinh đẹp. Người đàn ông cao lớn nằm xuống bên cạnh cậu và cuộn mình dưới cùng một tấm chăn bên cạnh cậu bé, trước khi đưa cánh tay mạnh mẽ của mình cho cậu bé dễ thương tựa đầu vào. Rồi đôi môi ấm áp của anh đặt một nụ hôn lên vầng trán tròn trịa, sau đó chuyển sang thì thầm nhẹ nhàng vào tai cậu.

"Giờ thì em có thể ngủ rồi, cậu bé ngoan của tôi."

"Ah... Chúc Khun daddy ngủ ngon. Hãy ôm em đến sáng nhé." Ngay khi Salin nói xong, mí mắt của cậu trượt xuống và khép lại hoàn toàn, bước vào vương quốc của những câu chuyện cổ tích đẹp nhất.

"Chúc ngủ ngon, Nong Lin."

"P’ Kaew, công việc mà P’Kaew yêu cầu Lin đã hoàn thành. Đồ trang sức mà khách hàng muốn đã được báo cáo cho bộ phận mua hàng, vì vậy sản phẩm sẽ đến vào cuối tháng. Sẽ mất mười lăm ngày để sản xuất nó." Salin nói rồi đặt tập hồ sơ xuống bàn, sau đó đặt hai bàn tay mảnh khảnh của mình chồng lên nhau và đợi người có chức vụ cao hơn mình xác minh thông tin.

Kaewmanee rời mắt khỏi màn hình máy tính và cầm tài liệu lên đọc kỹ.

"Cảm ơn, Nong Lin." Cô hoàn toàn không ngạc nhiên tại sao chủ tịch lại chọn cậu bé này tự mình đến đây thực tập, bởi vì cô có thể thấy thiết kế của cậu hoàn hảo như thế nào, cũng như trách nhiệm và cách cư xử tốt của cậu đối với bạn bè.

"P’Kaew, Lin có thể làm gì khác không?" cậu hỏi một chút.

"Không, không có việc gì khác. Nong Lin, em có thể đi làm việc của mình."

"Trong trường hợp đó, vậy em đi đây. Xin thứ lỗi." Salin hơi cung kính cúi đầu trước khi quay trở lại bàn làm việc của mình.

"Tôi đến giao hàng." Giọng nói của người giao hàng phát ra từ cửa văn phòng, khiến mọi người bên trong nhìn vào đó.

"Nó là của ai?" Juldis hỏi, người đang ngồi gần cửa, tò mò nhìn chiếc hộp lớn trên tay người giao hàng.

[Cảm ơn bạn đã làm việc chăm chỉ... Chúc bạn có một bữa tối vui vẻ, tôi đang cổ vũ cho bạn. Mặt trời.]

Thấy người gửi gói hàng là Suyiren, cậu khẽ cau mày. Salin nhíu mày ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp.

"Trăm ngày, ngàn năm chưa từng có chuyện gì khiến boss động viên chúng ta! Còn chưa đến cuối năm, sao hôm nay lại chúc mừng Lin thế? Điều này như thể cậu ấy tự phục vụ trà và cà phê cho chúng tôi. Hôm nay boss uống nhầm thuốc à?"

"Bạn có chắc là Boss thực sự đã gửi nó không? Cơn bão chắc chắn sẽ ập đến Bangkok" Primalda nói, không thể tin vào mắt mình.

"Tên của Sansuri là từ chủ tịch của chúng tôi." Juldis, người đã tình nguyện phân phát những món ăn nhẹ đặc biệt, trả lời trước khi bước vào mang theo một ly sữa hồng và bánh rán cho ba thực tập sinh.

"Cảm ơn" Salin giơ tay tỏ lòng kính trọng và cảm ơn, trước khi màn hình điện thoại của cậu nhấp nháy thông báo tin nhắn từ sếp của mình.

Với bàn tay thanh tú của mình, cậu nhấc điện thoại lên để nó trên đùi, trong khi gửi một nụ cười khô khốc đến người phân phát đồ ăn nhẹ. Khi Juldis bước đi, cậu bé ngọt ngào nhanh chóng nhấn ứng dụng Tinder để đọc tin nhắn.

[Sunsetxvibes: Em có thích đồ ăn nhẹ daddy gửi không?]

[Sallipeachx: Tại sao anh không đến đây?]

[Sunsetxvibes: gửi hình ảnh....]

[Sallipeachx: Khun daddy!]

[Sunsetxvibes: Anh nhớ em :)]

Salin đọc tin nhắn trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh đối phương gửi đến, đôi gò má trắng nõn mềm mại của cậu lại ửng hồng. Đó là ảnh tự sướиɠ của một khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười cho đến khi nhắm mắt, cùng với tạo dáng dễ thương của những trái tim nhỏ từ ngón tay của anh ấy.

[Sallipeachx: Em nhớ anh quáoooo <3]

[Sunsetxvibes: làm việc chăm chỉ nhé chàng trai của tôi]

[Sallipeachx: cả boss nữa nhé]

Salin chỉ biết mỉm cười nhìn vào màn hình điện thoại, cho đến khi nhận thấy hai người bạn thân ngồi bên cạnh đang lo lắng nhìn mình.

"Người đang yêu sao có thể nở hoa như thế này, như một giỏ hoa vậy" Pimnaphat giơ bàn tay mảnh khảnh nhéo gò má thanh tú của cậu. Nhưng bạn anh không thể ngừng cười.

"Tao đã độc thân hai mươi hai năm. Có gì sai khi có một khoảnh khắc như thế này?" Salin mỉm cười rộng rãi.

"Mày độc thân vì ông nội và bố của mày đấy." Yota mỉm cười.

Cậu còn nhớ có lần một bác sĩ trẻ mới ra trường đã đến tán tỉnh các em nhỏ. Nhưng chính ông nội và cha của Lin đã cử người đi điều tra câu chuyện về đối tác mới của Salin, cuối cùng người đó hóa ra lại là một kẻ xấu chỉ muốn lợi dụng cậu bé ngọt ngào.

“Nhân tiện, ông trùm và nhà Lin, vẫn không biết rằng mày đang ở cùng ngài chủ tịch sao?” Pimnahat hỏi.

"Họ không biết gì cả. Tất nhiên, ông nội sẽ tức chết khi biết chuyện gì đang xảy ra với Lin. Nhưng người của ông nội bằng cách nào đó sẽ biết, họ sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất cứ điều gì." Cái miệng nhỏ nhắn than thở.

"Vậy có nghĩa là Lin, mày sẽ đưa chủ tịch đến gặp gia đình mày như thế này?" Đôi mắt của Pimnahat mở to.

"À, tao nghĩ vậy, nhưng có lẽ không sớm thế này."

"Mày không sợ lại bị loại sao?"

"Mày có nghĩ một người như chủ tịch sẽ đồng ý không?" Yotha nhìn vào khuôn mặt tuấn tú nói

"Nếu tao không chắc, nhưng có lẽ tao sẽ không chấp nhận tình huống này. Nhưng công ty của chủ tịch cũng có thể đứng trong top 3 ở châu Á, điều đó cũng đủ chói mắt rồi."

"Mày... mày" Pimnaphat nheo mắt nhìn Salin đang ngồi trên ghế với nụ cười đã tắt lịm.

"Các bạn đang nói về cái gì vậy?" Giọng nói ngọt ngào của Primalda chào đón trước khi anh vươn người dựa vào bàn của Yotha và gửi một nụ cười ngọt ngào.

"Không có gì đặc biệt." Yota lắc đầu.

"Thứ 6 tuần này, bộ phận muốn chính thức chào đón một dự án mới. Sau khi ăn tối xong, họ muốn đặt trước một phòng để tổ chức một bữa tiệc quán rượu cùng nhau."

"Tôi có thể đi." Pimnahat giơ tay trả lời ngay lập tức.

“Tôi cũng đi được,” Yotha đáp.

"Cho nên. . . " Đôi mắt đẹp nhìn thanh niên khuôn mặt ôn nhu.

"Em đi được không Lin?" Người đàn ông lớn tuổi mời cậu mặc dù cậu đã từ chối trả lời, vì vậy Salin phải đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm.

"Mà này, quán rượu ở đâu vậy Prim? Tôi sẽ phải đặt một khách sạn vì tôi nghĩ mình sẽ quá say và chắc chắn sẽ không thể lái xe về nhà." Pimnaphat cười phá lên.

"Ồ, Câu lạc bộ hoa! Thư ký của chủ tịch đã thông báo với tôi rằng buổi ra mắt dự án mới sẽ diễn ra ở đó, nơi mà các Thực tập sinh cũng sẽ được chào đón, bởi vì chính sự kiện này sẽ là nơi chào mừng đến với Thực tập sinh” Primalda cười toe toét.

"Vâng?" Ba học sinh vừa nghe tên quán rượu, gần như lập tức quay đầu nhìn nhau.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, không" Salin vội vàng từ chối trước Primalda, người đã gửi một nụ cười ngọt ngào và rút lui.

"Để tao nói cho mày biết nhé, có vẻ công việc này sẽ hoàn toàn bị tàn phá!"