Chương 6

Nhận thấy cơ thể của Virginia đang dần chào đón mình, Rudolph tăng dần tốc độ, nhất thời, tiếng nước lép nhép và tiếng củi cháy lách tách không ngừng vang lên, chỉ thấy lưỡi hươu dâʍ ɭσạи ra vào nơi bí ẩn của người thiếu nữ, đôi chân vương vải đỏ vắt trên cặp sừng không ngừng run rẩy.

Vườn hồng vốn e ấp dần nở rộ dưới trò đùa bỡn, kɧoáı ©ảʍ chồng chất khiến nơi ấy tuôn ra hết đợt mật này đến đợt mật khác. Con hươu khổng lồ đói khát cẩn thận liếʍ trọn từng giọt mật ngọt, khiến người con gái sung sướиɠ như muốn điên lên.

Virginia không kiềm nổi mà co rút, bắt đầu nức nở: “Rudolph, dừng lại đi mà… Kỳ quái quá!”

“Virginia…” Rudolph buông tiếng thở dài, giọng nó trầm thấp mà xa xôi, tựa như bóng đêm sâu thẳm, cho dù lò sưởi đang cháy rực, Virginia vẫn cảm thấy xung quanh như tối xuống, “Em là món quà mà ta khao khát nhất. Trao thân cho ta, em nhé?”

“Nhưng cơ thể em tự dưng kỳ lạ quá… Cứ như bị rách gì ấy…” Virginia bất lực đáp, nào biết lại nhận lại một tràng cười khẽ.

“Đúng vậy, Virginia, tấm màng xử nữ của em đã bị lưỡi hươu phá rồi, và em thì sắp sửa lêи đỉиɦ đấy. Chẳng bao lâu sau, em sẽ hoàn toàn bị chơi hư, em sẽ chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc khát khao được ta lấp đầy, thậm chí sẽ còn bằng lòng sinh hươu con cho ta nữa.”

“Hức… Vì… vì sao lại không thể không làm thế?”

“Đây là cái giá em phải trả để thuần hóa ta.” Rudolph khẽ đáp: “Virginia, ta đã nói rồi, nếu em từ chối thì ta sẽ rời đi ngay, nhưng em đã đồng ý trở thành người yêu của ta, cho phép ta tiến vào cơ thể em. Chỉ cần em bằng lòng để ta chơi hư em, ta sẽ hoàn toàn thuộc về em, trở thành Rudolph của riêng em, vĩnh viễn ở bên em.”

Nghe Rudolph nói thế, Virginia chớp đôi mắt ngấn lệ lấp lánh, cắn môi dưới, có thể ở bên Rudolph mãi mãi là chuyện quan trọng cỡ nào, vì thế nàng nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi, nhưng em sợ đau lắm, lúc chơi hư em chàng có thể đừng để em phải đau quá không?”

Rudolph cười thầm: “Đôi khi đau cũng không phải là điều xấu.”

“Chắc chắn chàng phải có cách nào đó chứ, người ta sợ đau lắm…” Virginia ngoảnh đầu sang nơi khác, hờn dỗi nói.

Nghe vậy, cặp mắt nâu sẫm trong trẻo và sáng ngời của Rudolph trở nên tối tăm như vực sâu không đáy, nó gật đầu, một mùi hương kì dị bỗng tỏa khắp bốn phía, Virginia mơ màng nhìn nó cúi đầu, tiếp tục liếʍ láp nơi riêng tư của nàng, chợt, nàng cảm thấy hai tay mình được thả tự do.

Có thể là vì tâm trí nàng đã chấp nhận Rudolph, cũng có thể là vì mùi hương lạ lùng kia, Virginia bất giác duỗi tay vuốt ve lớp lông tơ mềm mại trên đỉnh đầu Rudolph, đồng thời, khi lưỡi nó lại lẻn vào trong cơ thể nàng, nàng kiềm lòng không đặng mà tóm lấy cái tai to, nhưng vẫn hết sức đáng yêu của nó.

Cái tai lớn giần giật, tựa như đang vỗ về nàng, lại như đang đùa với nàng, làm nàng thêm phần an tâm. Khi lưỡi của Rudolph ra vào thần tốc, đùa giỡn với hoa huyệt của nàng, đôi chân hãy còn vắt vẻo trên cặp sừng bất lực đong đưa, tay nàng bắt đầu âu yếm bờm lông đẹp tuyệt của nó, bởi vì nàng động tình, cặp gò bồng đảo mềm mại lắc lư, dập dờn những sóng ngực tuyệt đẹp.

Rudolph lần mò khám phá điểm mẫn cảm của nàng, lúc tìm thấy nơi mềm mại nhất trong nhụy hoa, nó liên tục cọ xát, đến khi nàng sắp đạt cực khoái thì lại ác ý dừng lại, duỗi lưỡi kiếm tìm ở chốn kế bên, sau đó không ngừng ra nông vào nông. Dưới sự đùa bỡn của nó, Virginia cuối cùng không kiềm nổi ham muốn được lêи đỉиɦ thăng hoa, cất tiếng rên trìu mến: “Đừng dừng lại… Đừng dừng lại mà… A a… Xin chàng đấy… Làm ơn…. Ưm… A!”

Rudolph tuân theo khẩn cầu của nàng, lập tức đưa nàng lêи đỉиɦ, khiến nàng bắn ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, toàn thân run rẩy, suýt mất khống chế, cuối cùng nàng cũng biết đến cái cảm giác mang tên cực khoái.

Tựa như Rudolph đã nói, lần đầu tiên của nàng đã bị lấy đi bởi lưỡi hươu, nàng thậm chí còn lêи đỉиɦ dưới sự đùa bỡn của nó, đây là sự dâʍ ɭσạи mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến, song ngay cả khi bị nó đùa bỡn, nàng chỉ thấy mình mới sung sướиɠ làm sao, rồi lại mong nó cho nàng nhiều hơn thế nữa, lấp đầy sự trống rỗng trong cơ thể nàng.

Ngọn lửa bùng lên khiến mùi hương trong không khí càng thêm nồng đượm, gương mặt vốn ngây thơ của Virginia trở nên quyến rũ vì tìиɧ ɖu͙©. Trông dáng vẻ của nàng, Rudolph vừa lòng liếʍ môi, lại một lần nữa đưa lưỡi vào trong cơ thể nàng, thọc vào rút ra hết đợt này đến đợt khác, khiến nàng yêu kiều rêи ɾỉ, vặn eo hòng giành được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

Đồng thời, nó không quên dụ dỗ nàng đùa bỡn hai bầu ngực, vuốt ve hoa hạch sưng to của chính mình, biến người thiếu nữ vốn thuần khiết trở thành tù binh của hoan lạc.

Dưới tràng khıêυ khí©h vô tận và sự thúc giục từ mị hương, Virginia lại một lần nữa run rẩy đón nhận con sóng cao trào, bắn mật dịch dâʍ ɭσạи đầy lên mặt và sừng của Rudolph. Khi Rudolph ngừng lại, hai mắt Virginia đã dại ra, chẳng hề hay biết nước bọt đang chảy ra từ miệng mình.

Rudolph đứng dậy, đẩy sô-pha sát ven tường, khẽ nâng mình lùi về sau mấy bước, khàn giọng ra lệnh: “Cởϊ qυầи áo ra, xoay người đưa lưng về phía ta rồi nằm lên sô-pha đi.”