*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi lên Đại học, cô hoàn toàn chú tâm vào việc học và mạo hiểm xây dựng thương hiệu, khi được nghỉ thì lại chạy đi khắp thế giới, vui vẻ đi du lịch, khinh thường mấy người theo đuổi, nhưng anh em tốt lại có rất nhiều.
Mà Trang Tễ Nam ngoại trừ sứt đầu mẻ trán đối phó với việc học, còn lại đều là bí ẩn.
Cô ta cũng có không ít người theo đuổi, nhưng mặc kệ là phú nhị đại nhiều tiền, dưới đáy lòng cô ta cũng hiểu mình và Tuỳ Diên vẫn có cách biệt về giai cấp, kỳ thật, rất nhiều người thoả mãn cuộc sống như cô ta, nhưng cô ta lại không phải là con người dễ dàng thoả mãn.
Cho đến một ngày kia, khi biết được hết mọi sự thật.
Thế giới này hoàn toàn đảo lộn, ánh sáng rạng động đã chiếu rọi vào hiện thực.
Ánh mắt Trang Tễ Nam từ sân khấu chữ T dời về phía hai người bên cạnh, Tuỳ Diên đang nói nhỏ với Mạch Triết Tư, bàn về nội y của người mẫu trên sàn catwalk.
"Cái vải này có cảm giác như nha thật, chắc là dùng Lycra
(*)."
Vải "Lycra" được làm từ sợi spandex, ra đời những năm 60 của thế kỷ 20, ban đầu được thay thế cho đồ lót corset bó sát
(**). Chất liệu vải này rất tốt và mịn, còn có thể co dãn, làm thành nội y, áo tắm đều sẽ mang lại cảm giác thị giác, cũng sẽ không dễ bị biến dạng và nhăn.
Tuỳ Diên gãi mái tóc của mình, "Em bây giờ hy vọng có thể làm ra được một kiểu dáng nội y thoải mái nhưng gợi cảm, tốt nhất làm cơ thể trông gầy hơn, và làm ngực trở nên đầy đặn hơn."
Mạch Triết Tư nhẹ nhàng cười, "Theo đuổi sự hoàn mỹ thì không phải là thương nhân, mà là người mơ tưởng."
Gương mặt đánh kỹ má hồng của Trang Tễ Nam dưới ánh đèn trắng bệch, cô ta cầm quyển sách trong tay, tay chân run nhẹ, lại không nói chuyện, chỉ nhấp môi mà tiếp tục theo dõi show diễn.
Theo Tuỳ Diên biết thì công ty cô ta giai đoạn trước khẳng định là bị thua lỗ, thương hiệu lúc đầu nhất định phải tiêu tiền, chứ đừng nói đến việc phải có tài chính để mở cửa hàng.
Nhưng bởi vì khởi đầu cao, lợi tức đầu tư trong giai đoạn sau càng thêm đáng báo động hơn nữa.
Nhớ trước đây hai người không phải chưa từng cùng nhau phấn đấu.
Hai người thông qua instagram, Xiaohongshu
(***) và nhiều kênh khác nhau để mở rộng thương hiệu, tài chính và bên cung ứng đều do Tuỳ Diên lo liệu, chủ yếu là nhờ vào mặt mũi nhà cô, mà Trang Tễ Nam cũng coi như có năng lực, mỗi bộ quần áo làm ra đều hợp ý.
(***) Xiaohongshu: hoạt động với mô hình kiểu kết hợp giữa mạng xã hội Instagram và Amazon - được gọi là thương mại điện tử xã hội, nơi người dùng chia sẻ hình ảnh, video, viết chia sẻ về sản phẩm và đính kèm với đó là đường linh dẫn tới các đăng tải bán hàng trực tuyến của sản phẩm đó. Tương tác xã hội giữa những người dùng với nhau góp phần khuyến khích khách hàng cùng mua sản phẩm (https://vneconomy.vn/startup-trung-quoc-ket-hop-mo-hinh-instagram-va-amazon-duoc-dinh-gia-3-ty-usd-20180604112455379.htm). Cô làm khâu trước, Tuỳ Diên làm khâu sau, trong hai năm ngắn ngủi hai người đã sinh được lời.
Những thành công đó không đơn giản là do tài hoa và thiên phú của bản thân hai người, mà còn một phần do tài nguyên của gia đình Tuỳ Diên.
Đây cũng là lúc Trang Tễ Nam thấy được ánh huy hoàng của cửa hàng, nên cô ta phải nắm chặt lý do này, cô ta không muốn thất bại.
Trang Tễ Nam còn hiện thực hơn so với Tuỳ Diên nhiều, thời trang, thiết kế, trang sức, ngân hàng đầu tư.....
Tất cả những điều mà kẻ có tiền muốn làm, nói đến cùng chính là muốn kiếm tiền.
Lúc hai người lựa chọn giải tán, Tuỳ Diên đã nói qua, kỳ thật cũng không thấy lựa chọn của ai là đúng, ngành công nghiệp sản xuất không nên phân chia đắt rẻ hay sang hèn.
Nhưng bụng người cách một lớp da, cô cũng không biết lời này là thật hay giả.
Bây giờ, thương hiệu "Lisa Roseland" của Tuỳ Diên chủ yếu là nội y, sau này sẽ mở rộng thêm trang phục, mỹ phẩm, dưỡng da và mỹ phẩm, v.v
Cửa hàng "NanSui" của Trang Tễ Nam thì khác, lấy trang phục là chủ đạo, còn nội y, mỹ phẩm dưỡng da, trang sức chỉ là phụ.
Chương trình kết thúc tốt đẹp, nhà thiết kế của Ralp cùng với những người mẫu xuống dưới sân khấu chào bế mạc.
Tuỳ Diên đứng dậy vỗ tay, đang nói chuyện chuyên chú với Mạch Triết Tư, liếc nhìn thì đột nhiên phát hiện------
Một người đàn ông đi về phía họ.
Khuôn mặt đĩnh đạc, ôn như như nước.
Anh mặc tây trang, bên trong áo sơ mi, tóc đen trên trán đều không chút cẩu thả vuốt ngược về sau, càng thêm vẻ thành thục ổn trọng, hoàn toàn khác hẳn tạo hình nha sĩ, có lẽ do ánh sáng nhu hoà ở đây làm nổi bật, mà gương mặt của anh đều tản ra vẻ lạnh lùng đẹp đẽ.
Giản Mặc Vân gật đầu với cô xem như chào hỏi, sau đó nghiêng người, một bàn tay đặt trước ngực, hơi khom người, chính thức giới thiệu với Mạch Triết Tư.
"Xin chào, giáo sư Mạch, đã ngưỡng mộ bộ sưu tập Suzanne của ngài đã lâu."
Mạch Triết Tư hơi kinh ngạc, nhìn người đàn ông xuất chúng bất phàm trước mắt, lại nhìn thoáng qua Tuỳ Diên, còn tưởng rằng là......
"Xin chào, xin hỏi cậu là?"
"Tôi tên là Giản Mặc Vân, là bạn của Tuỳ Diên."
Giản Mặc Vân trước nói mình là bạn của Tuỳ Diên, sau nói thêm mình là cháu trai của nhà thiết kế Ralp, anh biết qua hệ dì của mình và Mạch Triết Tư cũng khá tốt.
Tuỳ Diên lẳng lặng nhìn tư thái nói chuyện của anh cùng giáo sư Mạch, một đôi tay cứu người rũ bên người, cực kì sạch sẽ, móng tay được cắt ngay ngắn, nhưng nhìn qua hơi thiếu độ ấm.
Trang Tễ Nam nhìn người đàn ông trước mặt, thần sắc cũng khó nén có chút kinh diễm, sóng mũi của người đàn ông cao và thẳng, ngũ quan lại ôn nhã thâm thuý.
Giản Mặc Vân chú ý tới ánh mắt của người phụ nữ xa lạ, cực kì lễ phép quay đầu, chào: "Xin chào quý cô."
Tuỳ Diên đi lên kéo tay áo của anh, làm ra bộ dáng quen thuộc: "Vừa rồi muốn tìm anh, nhưng chúng tôi đến thì không còn sớm nữa, vừa ngồi xuống thì đã mở màn."
Trang Tễ Nam chú ý tới ánh mắt nhu hoà của Giản Mặc Vân, không khỏi mở miệng, "Giản tiên sinh cũng làm công việc về thời trang sao? Hay là người bên tài chính?"
Giản Mặc Vân ôn hoà nói, "Tôi chỉ là một nha sĩ thôi."
Mạch Triết Tư nhìn chàng trai trẻ này, nói: "Tôi có nghe dì cậu nói qua, cô ấy nói có một người cháu tốt nghiệp ở học viện Hoàng gia Anh, là cháu đúng không."
Ánh mắt Trang Tễ Nam nhìn về phía anh lập tức thay đổi, "Y thuật của bác sĩ Giản nhất định rất tốt."
"Quá khen, tôi chỉ là một nhân viên y tế bình thường thôi.....Kiếm cũng không nhiều lắm."
Lúc nói nửa câu cuối cùng, còn cố ý nhìn Tuỳ Diên mà nói.
Cô còn nhướng mày đáp trả lại anh.
Quả nhiên, tài nguyên nào tốt cũng đều chia thứ tự, Trang Tễ Nam khó chịu nghĩ, một người đàn ông như vậy, vừa nhìn liền biết anh là người rộng rãi, ôn tồn lễ độ, tốt hơn bao nhiêu lần mấy loại ong bướm kia, nhưng, chị sợ đã bị số ít người giới thượng lưu để mắt tới rồi.
Một số cô gái ngây thơ nghĩ rằng kịch bản phim truyền hình đều có thể thành sự thật, kỳ thật ngay cả cơ hội tiếp xúc với nhóm người này bạn đều không có, nếu không phải hôm nay Mạch Triết Tư dẫn cô tới đây thì cô ta có lẽ cũng không gặp được anh.
"Mọi người có kế hoạch gì tiếp không?"
Giản Mặc Vân phát hiện Tuỳ Diên không muốn nói chuyện, liền thay cô chủ động đổi đề tài.
Trang Tễ Nam vuốt mái tóc dài đến bả vai, cảm tính nói: "Tôi và giáo sư Mạch đã hẹn đối tác ăn cơm rồi."
"Vậy chúng tôi không quấy rầy hai người nữa."
Giản Mặc Vân lưu loát tạm biệt giáo sư Mạch rồi dẫn theo Tuỳ Diên rời đi.
".....Chúng ta đi đâu thế?"
Giản Mặc Vân nghe vậy, đột nhiên dừng bước lại, tiểu cô nương bên cạnh suýt nữa đυ.ng trúng người anh.
Anh đứng trước mặt của Tuỳ Diên, ngửi được mùi hương nhàn nhạt bay tới, "Hôm nay cô cực kì đẹp."
Sau đó, Tuỳ Diên trở nên có chút ngại ngùng, "Cảm ơn, tôi hôm nay chỉ đẹp bình thường thôi, không được xem là "cực kì đẹp" đâu, giống như bác sĩ Giản cũng là "đẹp trai bình thường" vậy đó."
Dù sao anh cũng chẳng nói cô.
"Cô lúc trước không phải muốn đi tham quan hậu trường sao? Tôi đã nói với dì một tiếng rồi, đã lấy được giấy vào của nhân viên công tác rồi." Giản Mặc Vân còn cố ý xử theo việc công, từ trong túi lấy ra tờ giấy, quơ quơ trước mặt cô.
Tuỳ Diên cực kì vui vẻ, bởi vì quá vui sướиɠ nên bả vai hơi run lên, quần áo cô có hơi hở, bả vai tạo nên góc vuông gợi cảm sεメy, cực kì mê người.
"Thật sao? Bác sĩ Giản mặc dù kiếm không nhiều tiền lắm, nhưng quen biết rất rộng nha, được lắm."
Giản Mặc Vân thấy cô vui vẻ như vậy, cũng hơi mỉm cười, ban đầu trong mắt là tảng băng, giờ thì như hoàng hôn, vừa ôn hoà vừa ấm áp.
......
Hậu trường của show thời trang giống như một mê cung lớn, luôn có các loại đao quang kiếm ảnh không vết máu, cực kì thú vị.
Sau khi kết thúc hoạt động, nơi này giống như là tàn dư của một bữa tiệc, nhân viên công tác đều đang giành giật từng chút mà thu dọn lại quần áo, hai người mới đi dạo trong chốc lát liền cảm thấy không khí hơi oi bức.
Dì của Giản Mặc Vân, mấy người chủ nhãn hiệu và người mẫu còn muốn đi tham gia bữa tiệc mừng, nên Tuỳ Diên không muốn quấy rầy họ, cũng không kêu anh dẫn đi gặp mặt nhà thiết kế.
Chờ đến lúc người đã đi hơn một nửa, hai người cũng đi dạo gần hết.
Tuỳ Diên đi qua một loạt trang phục chưa được dẹp, phòng thay đồ bên cạnh trước không ngừng đóng mở thì nay đã trống không.
"Một bộ trang phục từ ý tưởng đến thành phẩm kỳ thật trải qua rất nhiều trình tự làm việc, là sự kết tinh tư tưởng của rất nhiều người, tôi luôn coi nó như tác phẩm của chính mình, cho nên Trang Tễ Nam mới nói tôi quá lý tưởng duy tâm."
Nói cô chỉ lo tận tình hưởng thụ sự ưu đãi của cuộc sống.
Giống như thiết kế trang phục vậy, Tuỳ Diên tìm người vẽ bản thảo, tham khảo công nghệ, lựa chọn vải dệt cho đến chi phí tổn thất, mỗi giai đoạn đều tình nguyện bỏ thêm một chút tâm tư và chi phí.
Mà cô xác thật có linh khí, có thiên phú, có đủ may mắn, thì mới có thể kinh doanh được.
Giản Mặc Vân không rõ hai người bọn cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói lên ý kiến của lời nói của cô: "Hai người chỉ là suy nghĩ khác nhau thôi, nhưng có chung một mục tiêu, cũng có khát vọng đối với thành công, đáng lẽ nên là mối quan hệ cạnh tranh lành mạnh."
"Vậy bác sĩ Giản thì sao? Sao không nghĩ tới đi theo hướng kinh doanh, mà lại thành nha sĩ?"
Giản Mặc Vân thấp giọng cười, giống như có tính lực từ, ngữ khí nghiêm trang nói giỡn, "Từ nhỏ tài chính chỉ được chọn một không hấp dẫn tôi, có đôi khi tôi cũng không biết vì sao mình lại trở thành nha sĩ nữa, nếu phải nói thì chính là......Có một con mèo đội cái mũ nhỏ trên đầu, đợi tôi sau cánh cửa, tôi biết bản thân sớm hay muộn cũng sẽ phải đẩy cánh cửa đó ra. Có một câu nói dịch thành tiếng Trung, đại khái có nghĩa là.....Có lẽ là có 5000 đoá hoa giống hệt "cô" như đúc, nhưng "cô" lại chính là đoá hồng duy nhất của tôi."
Thính nhiều quá đi.
Giọng nói của người đàn ông rất ưu nhã, miểu tả sự rực rỡ lung linh nào đó.
"......《 Hoàng Tử Bé 》nói?"
"Ừ."
"Tôi cảm thấy anh còn rất thích hợp làm marketing đấy."
"Chắc có lẽ vậy, dù sao chúng ta cũng không thể nắm giữ bất kỳ vận mệnh của ai được, giống như mặc kệ cô dùng trứng cá muối hay dùng thức ăn cho mèo đi dỗ con mèo ăn, thì nó cũng vẫn lớn lên thôi....."
Ngữ điệu nói chuyện của anh không gợn sóng, làm người ta nhịn không được mà cứ mãi muốn nghe.
Tuỳ Diên vừa định đối với sự so sánh lạ vậy mà trả lời lại, nhưng lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc cách đó không xa vang lên, cô khẽ biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Mặc Vân.
Bác sĩ Giản còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô nhanh tay kéo vào, hai người trốn vào trong phòng thay đồ bên cạnh.
Tuỳ Diên không kịp nói chuyện, cũng không biết chính mình đến tột cùng tại sao lại làm vậy, tốc độ tay của cô còn cực nhanh mà khoá cửa lại, sau đó quay người lại mới phát hiện không gian này thật sự hẹp, làm hai người phải chen chúc nhau.
Cách nhau gần như vậy, Tuỳ Diên mơ hồ cảm giác được hình dáng cơ ngực dưới lớp tây trang được cắt may vừa người của Giản Mặc Vân, đường cong xương quai xanh của anh sạch sẽ, không biết có cơ bụng hay không nữa.....
Cuối cùng suy nghĩ một chút, lại hận không thể duỗi tay mà sờ một chút.
Hô hấp của cô có chút loạn.
Cách một tấm ván cửa, tiếng nói chuyện của Trang Tễ Nam và giáo sư Mạch vang lên.
(*) vải lycra: (**) corset