Chương 73: Ngoại truyện 1: Cơn giận của ba

“Trọn đời cái gì?!”

“…… Đánh dấu trọn đời.”

“Đánh dấu gì cơ?!”

“Đánh dấu trọn đời ạ…”

Khang Thế Thành đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, sải bước vòng quanh phòng khách hai vòng, ánh mắt hung dữ giống như muốn ăn thịt người.

Quyền Hoa Thần cũng đứng lên theo: “Ba.”

Khang Thế Thành lập tức quay đầu lại: “Sao anh còn có mặt mũi mà gọi tôi là ‘ba’! Lúc đó anh hứa với tôi thế nào? Chờ kết hôn rồi mới đánh dấu trọn đời, chính miệng anh đã hứa như vậy có đúng không?”

Khang Thế Thành không bao giờ có thể ngờ rằng, Khang Chước chỉ tới nước D tham gia một Diễn đàn, trước sau gì cũng chỉ có mười ngày. Thế mà sau khi trở về đã bị Quyền Hoa Thần đánh dấu, còn là đánh dấu trọn đời, là loại đánh dấu mà dấu răng in sâu trên tuyến thể không biến mất được.

“Quyền Hoa Thần sao anh dám?! Tuyến thể của nó điều trị nửa năm cũng không tốt lên được, anh không thương nó thì thôi, anh còn cho nó ký hiệu trọn đời! Anh có tin hôm nay ông đây lên Hiệp hội chống Alpha xâm phạm kiện anh không!”

Trông thấy Khang Thế Thành chỉ tay vào mũi Quyền Hoa Thần còn sắp nhào tới, Khang Chước vội vàng tiến lên ngăn cản ông lại: “Ba, ba đừng trách anh Thần, đánh dấu trọn đời, là chính con yêu cầu… Hơn nữa nếu không phải có lần đánh dấu này, chỉ sợ tuyến thể của con vẫn không khỏi được.”

Đêm Diễn đàn kết thúc, Quyền Hoa Thần lập tức mang Khang Chước về nước tìm Lưu Mạc kiểm tra lại.

Sau khi kiểm tra toàn thân, Lưu Mạc cuối cùng đã đưa ra chẩn đoán: “Không có vấn đề gì lớn.”

Khang Chước còn chưa kịp phản ứng, Quyền Hoa Thần đã nắm chặt tay Khang Chước, lại hỏi Lưu Mạc: “Bác sĩ Lưu, tuyến thể của Khang Chước thật sự hồi phục hoàn toàn rồi sao?”

“Để hồi phục hoàn toàn chỉ sợ còn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng phần lớn chất kết dính phân tử pheromone đã được Khang Chước chuyển hóa, chức năng tuyến thể bình thường, dù sao cũng đã có thể tiếp nhận ký hiệu trọn đời.” Lưu Mạc cười trêu chọc, “Độ phù hợp 99,5% quả đúng như mong đợi. Pheromone Alpha có độ phù hợp cao có thể kí©h thí©ɧ tuyến thể của Omega, thúc đẩy quá trình chuyển hóa chất kết dính. Xem ra phương hướng điều trị trước đó không có vấn đề gì, chỉ là có hơi thận trọng.”

Lưu Mạc đẩy kính mắt: “Trong giới tuyến thể học của chúng tôi có một cách nói – trên thế giới này không tồn tại Beta thực sự. Nếu như bạn chưa phân hóa, đây chẳng qua là bạn chưa gặp được người phối ngẫu có độ phù hợp pheromone đủ để dẫn dụ bạn phân hóa. Tương tự như vậy, khi đối mặt với pheromone phù hợp tuyệt đối, cho dù tuyến thể của cậu đã ngủ say bao lâu, thì luôn luôn có thể được đánh thức bởi người phối ngẫu của cậu một lần nữa. Hai người có thể xem đây là lần dẫn dụ phân hóa thứ hai cũng được.”

“Ba không xem giấy chẩn đoán! Cái gì mà lần dẫn dụ phân hóa thứ hai! Con còn nói đỡ cho anh ta?! Vốn là con sắp chữa khỏi rồi, anh ta ăn may đúng lúc chộp được thời cơ mà thôi! Nhãi con, con chỉ biết đi bênh người ngoài!” Khang Thế Thành mắng Khang Chước rồi lại mắng Quyền Hoa Thần, “Tôi biết ngay mà! Alpha lớn tuổi như vầy rồi mà còn nhìn trúng một đứa trẻ thì có mục đích tốt gì chứ?! Anh có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng Omega, anh qua đây để tôi tính sổ với anh một thể!”

“Ba! Ba ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện.” Khang Chước cũng sắp bị pheromone tùng bách của Khang Thế Thành làm cho sặc chết, pheromone hoa nhài của cậu căn bản không xoa dịu được ông.

Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ đỡ trán, hắn đã sớm đoán được Khang Thế Thành sẽ tức giận, nhưng lại không nghĩ tới ông sẽ tức giận như vậy. Từng câu từng chữ ba vợ giáo huấn đều là thật, Quyền Hoa Thần bốc đồng cũng là thật. Sáng hôm đó Khang Chước nói hình như tuyến thể của mình đã hồi phục, phản ứng đầu tiên của Quyền Hoa Thần chính là: Không phải là cậu bị hắn cắn ngốc rồi chứ. Cũng may đánh bậy đánh bạ lại làm cho tuyến thể Khang Chước hồi phục, nếu không Quyền Hoa Thần thật sự không biết nên khai báo như thế nào.

Chỉ có điều việc cấp bách bây giờ là làm sao dập tắt được lửa giận của ba vợ.

Không phải Quyền Hoa Thần sẽ không cúi đầu khuất phục, mà là chỉ sợ giờ hắn có quỳ xuống trước mặt Khang Thế Thành cũng vô dụng.

Trước khi hắn tới đây đã lo lắng sẽ gặp phải tình huống hiện tại, cho nên đã cố ý gọi Chu Viện cùng đi đến nhà họ Khang, trông cậy vào bà có thể giúp khuyên nhủ Khang Thế Thành những lúc thế này. Ai ngờ quý bà nhà mình lại như tàng hình, từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên sô pha không nói một câu, cho đến khi bà trông thấy Khang Thế Thành sắp chuẩn bị đánh tới thì mới lên tiếng:

“Ông thông gia nói cực kỳ đúng, Hoa Thần con đã từng nấy tuổi rồi mà vẫn không biết chăm sóc Omega à? Con còn có một chút ý thức trách nhiệm nào không?”

Khang Chước: “!”

Quyền Hoa Thần: “?”

Trong vòng vài giây ngắn ngủi cục diện đột ngột thay đổi, bây giờ Quyền Hoa đã bị địch bao vây, bị ba vợ mắng rồi lại bị mẹ ruột mắng, hai bên đều không có kết quả tốt. Hắn đành phải giơ tay chịu tội với Khang Thế Thành trước, sau đó thừa nhận sai lầm với Chu Viện, có thể nói đây là một trận chiến thất bại thảm hại trong cuộc đời.

Khang Thế Thành: “Quyền Hoa Thần anh là cái đồ dâʍ ɖu͙© háo sắc! Hôm nay tôi không đánh chết anh thì tôi không mang họ Khang!”

Chu Viện: “Con để người ta yên tâm giao Omega cho con làm sao được đây, con làm mẹ quá thất vọng!”

Quyền Hoa Thần: “Đúng đúng đúng, là lỗi của con. Ba, ba xem dùng cây chổi này đánh có tiện không.”

Khang Chước: “Dì à, ba, mọi chuyện không nghiêm trọng thế đâu! Chúng ta từ từ nói chuyện. Anh Thần, anh đừng gây thêm rắc rối nữa!”

Trong chốc lát, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Đáng lẽ tuyến thể hồi phục là chuyện tốt, Khang Chước cũng không ngờ được một ký hiệu trọn đời lại gây ra mâu thuẫn lớn đến vậy. Sớm biết thế này thì trước đó cậu đã không nói cho Khang Thế Thành, còn cả dì Chu Viện, rõ ràng là cứu binh lúc nguy cấp, mà nói phản bội là phản bội ngay được rồi?

Chu Viện kéo Khang Chước đang sứt đầu mẻ trán đến bên cạnh mình: “Con đừng nói đỡ cho nó, nó cho con ký hiệu trọn đời quá sớm, đây không phải là làm chậm trễ con sao? Sau này hai đứa chia tay, con còn tìm Alpha thế nào đây!”

Khang Chước bất giác cảm thấy lời nói này không thích hợp cho lắm, nhưng trước khi cậu ngầm hiểu ra điều gì thì Quyền Hoa Thần đã hiểu tất cả, hắn lập tức tiếp lời: “Mẹ, mẹ có ý gì vậy? Con và Khang Chước đã đính hôn được hơn một năm, tình cảm vô cùng tốt. Đời này con sẽ chỉ kết hôn với Khang Chước, và Khang Chước cũng sẽ không tìm Alpha khác, chúng con tuyệt đối không có chuyện chia tay.”

Chu Viện tiếp tục xị mặt: “Vậy thì con nói xem, nên làm gì bây giờ?”

Quyền Hoa Thần bày ra dáng vẻ khiêm tốn nhận sai: “Nếu con và Khang Chước đã đánh dấu trọn đời, vậy đương nhiên là nên cân nhắc đến chuyện kết hôn rồi. Sinh nhật Khang Chước là ngày 15 tháng 5, tính từ giờ thì cũng còn chưa đầy một năm nữa, đã đến lúc…”

“Chờ đã! Sao lại kết hôn?!”

Khang Thế Thành tỉnh táo lại, ông nhìn Chu Viện rồi lại trừng mắt nhìn Quyền Hoa Thần, không thể tin được hai mẹ con nhà này một người xướng một kẻ họa cùng kéo ông xuống hố.

Cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, là ông sơ suất.

Khang Thế Thành vừa quay đầu thì phát hiện đứa con trai ngốc nhà mình còn đang cười trộm: “Con cũng bị người ta bán rồi mà còn cười!”

Khang Chước vội vàng che miệng không cười nữa.

“Ôi trời, đừng nóng tính thế mà ông thông gia, tuyến thể của Tiểu Chước hồi phục là một chuyện cực kỳ đáng mừng. Hơn nữa vốn Alpha và Omega ở bên nhau chính là muốn đánh dấu trọn đời, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không bằng chúng ta đặt tranh chấp xuống, hai nhà cùng nhau thương lượng chuyện hôn lễ đi.”

Cuối cùng Chu Viện cũng không cần giả bộ nữa, ý cười trong mắt cũng sắp tràn ra. Trước hết bà kéo Khang Thế Thành ngồi xuống trước, sau đó lại bảo Quyền Hoa Thần bưng trà rót nước, Khang Chước thấy thế ngoan ngoãn đứng sau lưng Khang Thế Thành bóp vai cho ông.

Khang Thế Thành lớn tiếng chỉ trích đây là viên đạn bọc đường, ông tuyệt đối sẽ không rơi vào cạm bẫy của quân địch.

Chu Viện sao có thể không nhìn ra ông đang cố gắng chống đỡ vì thể diện, bà vội vàng bắc đủ bậc thang cho ông đi xuống: “Này sao lại là viên đạn bọc đường được chứ, Hoa Thần và Tiểu Chước ở bên nhau cũng coi như là gả vào nhà quan, đây chính là trèo cao đấy.”

“Đương nhiên là trèo cao!”

“Nếu đã là trèo cao vậy thì khó mà không giở một chút mưu kế thủ đoạn đúng không? Chứ điều kiện của Tiểu Chước tốt như vậy, nói không chừng sau này sẽ bị Alpha trẻ tuổi dụ dỗ đi mất, Hoa Thần nó không sốt ruột được sao?”

“Sốt ruột thì có thể đánh dấu trọn đời à? Tôi nói cho bà biết, Chu Viện, đây là Alpha giở trò lưu manh!”

“Đúng đúng đúng, đây là còn chẳng phải Alpha không sinh được sao. Nếu Hoa Thần có thể sinh con, thì giờ nhà họ Khang chắc chắn là có đầy trẻ con chạy khắp nhà rồi!”

Khang Thế Thành lập tức nghẹn lời, thật lâu cũng không nói ra một câu.

Lúc Chu Viện đi còn khí thế gấp trăm lần so với lúc tới, bà quấn khăn choàng bước nhanh như gió, không cho Khang Chước và Quyền Hoa Thần đưa về, tự mình bắt taxi rời đi.

Chờ bà vừa đi xong, Khang Chước không nhịn được cười lớn, cậu cười đến đau cả bụng, ngồi xổm ở ven đường lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.

Quyền Hoa Thần đứng bên cạnh cậu vừa tức giận vừa muốn cười, hắn dùng mũi giày da chọc nhẹ vào mông cậu: “Không phải chỉ là Alpha sinh con thôi sao, có gì đáng cười.”

Khang Chước nhớ tới biểu cảm ăn trái đắng ban nãy của Quyền Hoa Thần thì lại bật cười ha ha.

Tuy nói quá trình có chút khó khăn, nhưng dù sao cũng dỗ dành được Khang Thế Thành. Cuối cùng trước khi đi, ông còn sẵn lòng hàn huyên vài câu về chuyện hôn lễ.

“Haizz, quả nhiên là Omega xấu xa, đánh dấu xong liền trở mặt không quen biết.”

Quyền Hoa Thần đi về phía xe mình, sắp tới Khang Thế Thành cũng không muốn nhìn thấy hắn, còn hạ lệnh cấm cho Khang Chước, không cho phép cậu ra ngoài qua đêm với Quyền Hoa Thần khi trời tối. Quyền Hoa Thần chỉ có thể quay về biệt thự cũ ở phía Đông thành phố, lại phải trải qua cuộc sống cô quạnh của một Alpha già neo đơn.

“Anh Thần!” Khang Chước chạy đến bên cạnh xe, gõ cửa sổ ghế lái của hắn.

Quyền Hoa Thần buồn bực hạ cửa sổ xe xuống, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì, thì đã bị Omega ôm lấy đầu hôn lên môi một cái thật mạnh.

Nói là hôn nhưng thực chất là đυ.ng miệng, Quyền Hoa Thần cảm giác môi mình sắp bị răng đập chảy cả máu.

Nhưng Khang Chước lại mở to đôi mắt xám cười nói với hắn: “Em yêu anh mà, anh Thần đừng buồn.”

Trong đôi mắt cong cong của Khang Chước tràn đầy tình yêu, ba nốt ruồi nhỏ trên mặt vô cùng động lòng người. Hoàng hôn rừng rực bùng cháy ngay sau lưng cậu, làm cho Quyền Hoa Thần cảm thấy mình đang tan chảy.

Ánh nắng rực cháy, tình yêu cũng rực cháy.

Quyền Hoa Thần mỉm cười nâng mặt Omega lên, cho cậu một nụ hôn dài của người lớn.

“Tôi cũng yêu em, bảo bảo ngoan.”

——————–