Pheromone rượu Brandy và hoa nhài trong không khí va chạm cọ sát vào nhau bắn ra tia lửa điện, Quyền Hoa Thần không thể diễn tả thành lời tâm trạng của mình trong giờ phút này, hắn chỉ có thể dùng môi lưỡi đáp lại tình yêu của người thương.
Bọn họ hôn nhau kịch liệt trong phòng khách, sau đó ngã xuống ghế sô pha, rồi lại nằm chồng lên nhau trên tấm thảm rải đầy cánh hoa hồng...
Dần dần, càng ngày có thêm càng nhiều vị tanh ngọt xen lẫn vào trong hương hoa nhài thơm ngát, Khang Chước bắt đầu vô thức vặn vẹo dưới thân Quyền Hoa Thần.
"Bé ngoan làm sao vậy?" Quyền Hoa Thần quay đầu hôn lên cổ cậu, thuận tiện kiểm tra tuyến thể của cậu.
"Ah!!"
Khi đầu lưỡi của Quyền Hoa Thần liếʍ lên một phần da nhỏ hơi phồng lên, Khang Chước lập tức giãy dụa kêu ra tiếng, phản ứng cực mạnh.
Quyền Hoa Thần nở nụ cười, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên vành tai Khang Chước: "Làm sao bây giờ, trong nhà tôi không có thuốc ức chế phát tình cho Omega."
Hai mắt Khang Chước ngấn nước nhìn chằm chằm vào Quyền Hoa Thần, cậu thở dốc một lát rồi chậm rãi xoay cổ, đưa tay kéo cổ áo xuống để lộ cần cổ xinh đẹp.
"Em không muốn ức chế thuốc, em muốn đánh dấu, anh Thần đánh dấu em..."
Hô hấp của Quyền Hoa Thần càng thêm nặng nề, hắn xác nhận nhiều lần: "Em có biết mình đang nói gì không? Cho dù là đánh dấu tạm thời cũng có ảnh hưởng rất lớn, hai tuần tới em sẽ là "vật đính kèm" của tôi đấy."
Lúc này Khang Chước đã bắt đầu sốt nhẹ, toàn thân nóng đến không tưởng nổi, nhưng cậu vẫn cố gắng tập trung ánh mắt, nhắc lại với Quyền Hoa Thần: "Muốn anh Thần đánh dấu, muốn đánh dấu..."
Giọng nói của Khang Chước vừa ngọt ngào vừa êm tai, ăn mòn tầng lý trí cuối cùng của Quyền Hoa Thần. Hắn ôm ngang Khang Chước lên, vừa hôn dỗ dành Omega trong ngực, vừa đi về phía phòng ngủ trên lầu.
Khang Chước há miệng thè lưỡi, ngoan ngoãn để Quyền Hoa Thần hôn, nhưng cậu vừa mới chạm vào giường ngủ thì đầu óc lập tức thanh tỉnh, nhất định phải tắm rửa trước.
Trong người Quyền Hoa Thần đang cực kỳ khó chịu, hắn kéo cổ áo Khang Chước ra mυ"ŧ thật mạnh lên tuyến thể sau gáy cậu.
Ngay sau đó, Khang Chước giãy dụa kêu khóc thành tiếng, tay chân run rẩy hơn, nước mắt cũng chảy ra.
Quyền Hoa Thần khẽ cười cậu: "Hôn một cái đã run thành thế này rồi, đợi lát nữa tôi cắn em thì phải làm sao bây giờ?"
Khang Chước há miệng thở dốc như chết đuối, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, cậu dùng đôi mắt xám tro đong đầy nước xuân nhìn Quyền Hoa Thần, cái nhìn ấy khiến cho Quyền Hoa Thần càng có phản ứng.
"Tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị em gϊếŧ chết, muốn đi tắm thì mau đi đi!" Quyền Hoa Thần tét vào mông Khang Chước, Khang Chước rêи ɾỉ một tiếng, không nhúc nhích. Quyền Hoa Thần đành phải chịu vất vả ôm cậu vào phòng tắm.
Khang Chước chưa đến kỳ phát tình, dáng vẻ hiện tại của cậu thuần túy là bị Quyền Hoa Thần dẫn dụ tới, chỉ cần Quyền Hoa Thần thu bớt pheromone lại thì Khang Chước vẫn có thể kiên trì, ít nhất là có sức yêu cầu tắm rửa.
"Em đứng được không? Có muốn tôi tắm cho em không?" Quyền Hoa Thần đỡ eo Khang Chước, luôn cảm thấy nếu mình không đỡ, cậu chắc chắn sẽ mềm oặt thành bánh gạo nếp dính trên mặt đất.
Khang Chước gắng gượng đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống quần tây của Quyền Hoa Thần, hai má vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, cậu nhẹ nhàng đẩy Quyền Hoa Thần ra: "Không cần, anh đi ra ngoài đi, em tắm nhanh lắm."
Quyền Hoa Thần lo lắng quan sát hai mắt cậu, cuối cùng vẫn đi ra ngoài, hắn đứng ở ngoài cửa canh giữ không dám đi xa. Trong phòng khắp nơi đều là hương vị tanh ngọt của pheromone hoa nhài, Quyền Hoa Thần nhẫn nhịn đến bồn chồn không yên, hắn muốn hút thuốc nhưng lại sợ Khang Chước khó thở, chỉ có thể coi như thôi, rồi cởi bỏ mấy cái cúc áo sơ mi để tản nhiệt trước.
Cũng may vài phút sau tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, Khang Chước mở cửa phòng tắm, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng từ bên trong: "Anh Thần, em quên mang khăn và áo choàng tắm, anh có thể lấy giúp em... Ah!"
Quyền Hoa Thần hoàn toàn không đợi cậu nói xong, hắn dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra, ôm lấy người trốn sau cửa.
"Em muốn loại khăn gì, anh Thần liếʍ sạch cho em."1
Quá trình đánh dấu tạm thời cũng không quá lâu, nhưng Quyền Hoa Thần muốn bảo đảm Khang Chước không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, còn phải cho cậu đủ pheromone xoa dịu.
Khang Chước nằm sấp trên giường, cảm giác cả người mình đều đắm chìm trong rượu Brandy, ngay cả xương cốt cũng trở nên xốp giòn. Pheromone Alpha đầy ắp mang tới cho cậu sự thỏa mãn từ trong ra ngoài, sau gáy chỉ hơi đau một chút, cũng không thấy khó chịu.
Quyền Hoa Thần dùng khăn ướt lau sạch người cho Khang Chước, lại tiến hành khử trùng dấu răng trên tuyến thể của cậu, sau đó dán miếng dán tuyến thể lên, hỏi cậu còn khó chịu ở đâu không.
Khang Chước lắc đầu, tầm mắt của cậu lại dừng trên quần tây của Quyền Hoa Thần, vệt ửng đỏ trên mặt vừa mới rút đi đã quay trở lại, cậu kéo tay Quyền Hoa Thần, nhỏ giọng nói: "Để em giúp anh."
Quyền Hoa Thần cúi đầu hôn nốt ruồi nhỏ trên khóe mắt cậu: "Không cần, tôi đi tắm, em ngủ trước đi."
Khang Chước không biết Quyền Hoa Thần tắm mất bao lâu, chỉ biết khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau.
Quyền Hoa Thần tỉnh sớm hơn Khang Chước một chút, cảm giác ôm Omega thơm mềm thấm đẫm trong hương rượu brandy rất thoải mái, hắn chẳng muốn nhúc nhích chút nào.
Nhưng không lâu sau đó người trong ngực bắt đầu xoay tới xoay lui, thổi bùng lên du͙© vọиɠ vô hạn của Alpha.
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ cong người lại, khàn giọng khiển trách cậu: "Nhóc hư hỏng đang làm gì vậy?"
Khang Chước cho rằng mình đánh thức Quyền Hoa Thần, cậu đột ngột ngẩng đầu lên đối diện với con ngươi đen sẫm của Quyền Hoa Thần, rồi rụt mình vào trong chăn: "Anh Thần, em không mặc quần áo..."
Quyền Hoa Thần cố ý nghiêm mặt hỏi ngược lại: "Quần áo của em đâu?"
Khang Chước nghi hoặc: "Hôm qua em tắm xong, cũng không mặc quần áo."
Quyền Hoa Thần lại hỏi: "Vậy tại sao em không mặc quần áo?"
Đây thực sự là đang trả đũa cậu.
"Không phải anh..." Khang Chước nuốt nửa câu sau vào bụng, ký ức về màn đánh dấu tạm thời đêm qua lại hiện lên. Cậu trừng mắt nhìn Quyền Hoa Thần, bắt đầu đỏ mặt, cũng không biết là do xấu hổ hay là do tức giận mà ra.
Cuối cùng Quyền Hoa Thần không nhịn được nữa mà bật cười, Khang Chước biết mình bị chọc ghẹo, cậu khịt mũi xoay người đưa lưng về phía Quyền Hoa Thần, không để ý tới hắn. Quyền Hoa Thần ở phía sau đưa tay ôm cậu vào trong ngực xin lỗi, vừa cắn vừa hôn lên vành tai trắng mịn của Omega, chỉ chốc lát sau Khang Chước đã hóa thành nước.
"Tuyến thể còn đau không?" Quyền Hoa Thần bóc miếng dán tuyến thể sau gáy Khang Chước ra, kiểm tra xem vết cắn đã lành đến đâu.
Khang Chước lắc đầu: "Không đau, có hơi ngứa."
Để phù hợp cho nhiều lần đánh dấu, khả năng liền vết thương ở phần da trên tuyến thể của Omega rất nhanh. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, vết cắn tối hôm qua của Quyền Hoa Thần đã kết thành một lớp vảy mềm.
Khang Chước nói ngứa, Quyền Hoa Thần sợ cậu cào rách vảy, bèn nhẹ nhàng gãi cho cậu bên ngoài miếng dán tuyến thể.
Khang Chước không nhìn thấy dấu hiệu sau gáy mình, cậu rất tò mò, bảo Quyền Hoa Thần chụp ảnh cho mình. Sau đó cậu dựa vào trong ngực Quyền Hoa Thần, thưởng thức vết cắn kia, vui vẻ nói: "Anh Thần cắn thật đẹp."
Quyền Hoa Thần cười: "Sao em nhìn ra được?"
"Hai hàng dấu răng trên dưới đều tạo thành hai vòng cung hoàn mỹ, vừa vặn in nghiêng ở gần mép tuyến thể khoảng 1mm." Khang Chước xoay người đối mặt với hắn, mang theo dáng vẻ nghiêm túc của giáo sư Tiểu Chước bắt đầu giảng dạy, ""Ký hiệu" là một trong những phần quan trọng nhất trong tuyến thể học. Bọn em đã được học một khóa học chuyên ngành, lúc ấy nhìn thấy rất nhiều vết cắn trên tuyến thể của Omega, vết cắn hoàn mỹ nhất chính là kiểu của anh."
Quyền Hoa Thần thích nhìn cậu nghiêm túc giảng giải kiến thức trong lĩnh vực sinh học, lúc này Khang Chước tự tin thể hiện, ngay cả sợi tóc cũng phát sáng.
Thế là Quyền Hoa Thần lần theo du͙© vọиɠ trong lòng cúi đầu hôn Khang Chước, cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng triền miên.
Dưới thế tấn công của Alpha, Khang Chước không còn manh giáp, sau vài nụ hôn, trước mắt cậu dường như đã nổi lên một lớp sương mù, không cầm lòng nổi giải phóng pheromone của mình ra.
Mùi hương pheromone của Khang Chước đã thay đổi.
Giống như mùi hương của một đóa hoa nhài thơm ngát được ngâm trong rượu Brandy cả đêm, và khi lấy ra vào buổi sáng, cánh hoa đã bị thấm ướt, tỏa ra mùi thơm gắt tanh ngọt.
"Bé ngoan thật thơm."
Quyền Hoa Thần quan sát khuôn mặt bị khơi mào tìиɧ ɖu͙© của Khang Chước, hô hấp trở nên nặng nề hơn. Hắn dùng ngón tay lướt xuống một đường theo sống mũi của Khang Chước, khi đi ngang qua môi thì bị Khang Chước ngậm vào miệng. Cậu vừa nhìn Quyền Hoa Thần với đôi mắt xám long lanh nước, vừa vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ lên đầu ngón tay kia...
Đây là chuyện mà Khang Chước tuyệt đối không làm được trong trạng thái tỉnh táo bình thường, nhưng Omega mới được đánh dấu có sự vâng lời và khao khát vô tận đối với Alpha của mình, hiện tại Quyền Hoa Thần muốn gì thì cậu đều sẵn lòng cho hắn.
Nhưng bây giờ thực sự không phải là lúc.
Quyền Hoa Thần ôm Khang Chước vào lòng, ghé sát vào lỗ tai Khang Chước thân mật nói: "Cưng à, nếu không rời giường thì em sẽ đi học trễ đấy."
Khang Chước lập tức tỉnh táo, cậu đẩy Quyền Hoa Thần ra rồi đi xuống giường, mang theo cơ thể trần như nhộng chạy vọt vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau lại mở cửa tố cáo Quyền Hoa Thần đang nằm trên giường: "Anh hôn sưng miệng em rồi!"
Ký hiệu có thể che được bằng cách sử dụng miếng dán tuyến thể, dấu hôn có thể dùng áo len cao cổ che lại, nhưng còn miệng thì phải làm sao bây giờ?
Quyền Hoa Thần bất đắc dĩ tìm cho cậu một cái khẩu trang, nhưng mà nếu đã có khẩu trang che lại, Quyền Hoa Thần cũng không khách khí đòi thêm chút ngon ngọt cho mình.