Thứ Hai, giờ cao điểm buổi sáng.
Chỉ cần nhìn vào ba chữ này đã có thể tưởng tượng ra cảnh ùn tắc trên đường.
Nhưng Khang Chước không có tiết học nào vào sáng thứ Hai, nên cậu có thể đến phòng thí nghiệm muộn một chút.
Khang Chước ngồi trong xe vừa chờ đèn giao thông, vừa thả hồn vào cõi mộng.
Mặc dù cậu mới trải qua hai ngày cuối tuần ở nhà, nhưng trông giống như không được nghỉ ngơi đầy đủ. Cũng không phải là vì thức đêm, tối hôm qua Khang Chước đi ngủ rất sớm, chỉ là trong lúc ngủ vẫn luôn xuất hiện những giấc mơ hỗn độn. Khi tỉnh lại thì Khang Chước đã quên sạch tất cả diễn biến trong mơ, nhưng cảm xúc vẫn còn vương vấn mãi không tan.
Đó là một giấc mơ có liên quan đến Quyền Hoa Thần, cảnh trong mơ xen lẫn với cảm xúc tiếc nuối và không cam lòng.
Khang Chước không biết vì sao mình lại mơ như vậy, bởi vì cậu vẫn luôn ở bên cạnh Quyền Hoa Thần suốt hai ngày cuối tuần, và đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ.
Nếu thật sự phải nói cụ thể đã làm những chuyện gì vui vẻ, thì hình như cũng không có chuyện gì cả, bọn họ chỉ ở nhà tự mình làm việc của bản thân:
Lúc Quyền Hoa Thần tập thể dục, Khang Chước cũng chạy bộ trên máy chạy bộ. Lúc Quyền Hoa Thần xử lý công việc trong phòng làm việc, Khang Chước sẽ nằm sấp trên sô pha mở máy tính bảng đọc báo, luận văn. Lúc Quyền Hoa Thần nấu cơm, Khang Chước và Lazzy ngồi xổm ở cửa chơi kéo co, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ hỗ trợ giã tỏi… Tóm lại Khang Chước sẽ bảo đảm Quyền Hoa Thần luôn có thể ngửi thấy pheromone của cậu.
Trước đó Quyền Hoa Thần đã hỏi Khang Chước, có biết Omega đưa pheromone của mình cho Alpha trong kỳ nhạy cảm có ý nghĩa gì không.
Đương nhiên Khang Chước biết rất rõ.
Kỳ nhạy cảm của Alpha tương tự như kỳ phát tình của Omega, tất cả đều là hiện tượng sinh lý được hình thành để tìm bạn đời và sinh sản.
Bởi vậy, nếu một Omega chủ động dùng pheromone để xoa dịu một Alpha trong kỳ nhạy cảm, thì điều đó gần như đang ám chỉ với Alpha rằng, có thể làm bất cứ điều mà mình muốn với Omega này. Nếu đúng lúc đó Alpha không được tỉnh táo, vậy rất có thể sẽ đánh dấu Omega này ngay tại chỗ.
Khi ấy Khang Chước không suy nghĩ nhiều đến thế, cậu chỉ muốn làm giảm bớt sự khó chịu của Quyền Hoa Thần, dù sao dùng thuốc ức chế cũng không cảm thấy thoải mái hơn.
Lúc trước Khang Chước đã có một lần chứng kiến kỳ nhạy cảm tương đối nghiêm trọng của Doãn Đông Phàm. Y cáu kỉnh dễ nổi giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, làm phòng ngủ lộn xộn hết cả lên. Nhưng sau khi tiêm thuốc ức chế lại biến thành một bộ dáng khác, giống như là bị rút đi toàn bộ sinh lực, chỉ có thể cuộn mình nằm trên giường run rẩy, suy yếu đến mức gần như sắp chết.
Mãi cho đến khi Khang Chước đến thăm y, cho y pheromone trấn an, y mới dần dần khôi phục, chìm vào giấc ngủ say.
Vậy mà Quyền Hoa Thần hoàn toàn không có những triệu chứng này. Ngoại trừ giọng điệu hùng hổ và một vài lời nói với Khang Chước vào tối thứ sáu ra, thì không có bất cứ một triệu chứng xấu nào khác. Cả cuối tuần hắn đều cư xử dịu dàng và đúng mực giống như thường ngày.
Khang Chước nghĩ, đây nhất định là do pheromone của cậu đã phát huy tác dụng, đúng chứ?
Chẳng mấy chốc Khang Chước đã đến trường, cậu xuống xe, tinh thần phấn chấn đi vào tòa nhà thí nghiệm, lên tới phòng thí nghiệm ở tầng bốn.
Phòng thí nghiệm rất yên tĩnh, phần lớn các bạn đồng môn đều có tiết học vào sáng thứ hai. Vậy nên Khang Chước cứ đi thẳng vào mà không để ý, treo balo lên ghế của một bạn học nào đó, phát ra tiếng vang rất lớn trong phòng thí nghiệm.
“Mẹ kiếp!”
Khang Chước nghe thấy tiếng động quay đầu dò xét, chỉ thấy Chử Vệ Lâm giống như đang làm thí nghiệm, mà lúc này anh đang cúi xuống tìm thứ gì đó trên mặt đất.
“Sao thế?” Khang Chước đi tới, “Anh đang tìm gì vậy?”
“Não.”
Chử Vệ Lâm nằm rạp trên mặt đất tuần tra: “Cậu đừng tới đây, đừng giẫm lên não của tôi.”
Khang Chước: “?”
Chử Vệ Lâm suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy lời nói của mình thật buồn cười, anh giải thích: “Tôi đang làm thí nghiệm bệnh lý của cá, lấy não của một con cá cơm. Vừa mới cắt ra chuẩn bị bỏ vào dịch cố định thì cậu làm ra tiếng động lớn như vậy, khiến tôi sợ tới mức trượt tay. Giờ xong rồi, rơi xuống đất rồi.”
Thật tình cờ mặt sàn của phòng thí nghiệm có hoa văn màu vàng nhạt, từng miếng gạch trắng trắng vàng vàng, bộ não cá này lại nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy nó rơi ở nơi nào.
Khang Chước tỏ ý vô cùng xin lỗi: “Tôi giúp anh tìm.”
Vài phút sau, Thái Đồng cầm đĩa petri từ phòng bên cạnh đi ngang qua, nhìn thấy Khang Chước và Chử Vệ Lâm đồng thời nằm sấp trên mặt đất mò mẫm, tò mò hỏi: “Các cậu đang tìm cái vậy?”
Chử Vệ Lâm, Khang Chước: “Não.”
Thái Đồng: “…”
Lại hơn mười phút sau, các bạn đồng môn hết tiết buổi sáng quay về, một đám người vừa vào cửa đã nhìn thấy ba người Chử Vệ Lâm, Khang Chước và Thái Đồng nằm rạp trên mặt đất.
Một đám bạn đồng môn: “Các cậu đang tìm gì thế?”
Ba người: “Não.”
Mọi người: “…”
Một lát sau, tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất giúp Chử Vệ Lâm tìm não.
“Tuy rằng rất cảm tạ mọi người đã giúp, nhưng não của tôi không có khả năng rơi quá xa, cũng không cần tìm trong nhà vệ sinh đâu!”
Rất nhanh, cả tòa nhà thí nghiệm đều biết phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh lý tuyến thể trên tầng bốn đang tìm não đầy đất. Cảnh tượng vô cùng hoành tráng, sinh viên và giáo sư đi ngang qua đều đến xem náo nhiệt.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, sàn nhà cũng đã được lau sạch bong sáng bóng, chỉ là không tìm được bộ não cá kia, giống như nó đã biến mất không còn tăm hơi đâu.
“Kỳ dị, quá là kỳ dị.” Chử Vệ Lâm lấy lại một bộ não cá khác, nhưng vẫn canh cánh trong lòng, bắt đầu thảo luận với Đại Quyên ngồi bên cạnh mình về chủ đề thời không song song.
Đại Quyên đang cầm pipet tra mẫu vô cùng thuần thục, giống như một cỗ máy tra mẫu không có cảm xúc, cô còn có thể phân tâm nói chuyện với Chử Vệ Lâm: “À mà Thủy tề, cậu xử lý chuyện bài đăng kia thế nào rồi? Hôm thứ sáu cậu thật sự tìm người tới đánh nhau với Alpha của học viện thể dục đó hả?”
“Tôi là đại diện của sinh viên ưu tú, sao có thể đánh nhau với người khác chứ?” Chử Vệ Lâm hàm hồ nói, “Dù sao đối phương cũng đã xóa topic và nói xin lỗi rồi, việc này coi như cho qua, mọi người đừng nhắc lại nữa.”
“Ồ, không cần dùng vũ lực cũng có thể làm cho người ta xóa bài xin lỗi sao? Mau nói cho chúng tôi biết làm thế nào được vậy.”
Không chỉ có Đại Quyên mà mọi người trong phòng thí nghiệm đều rất tò mò, ngay cả Khang Chước cũng vểnh tai lên, tất cả mọi người đều chờ nghe Chử Vệ Lâm giải thích.
“A!”
Chử Vệ Lâm đột nhiên hét lớn, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.
Mọi người kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Chử Vệ Lâm dùng nhíp gắp ra một khối nhỏ màu vàng nhạt từ gấu ống quần của mình: “Tìm được rồi! Não này!”
Mọi người: “…”
“Ha ha ha ha.” Đại Quyên tạm dừng việc tra mẫu quay đầu lại cười nhạo Chử Vệ Lâm, chờ đến khi cô cười đủ rồi nhìn về khay mẫu trước mặt mình, “Má, tôi đã tra đến ống thứ mấy rồi?”
Sắp tới giờ ăn cơm trưa, trong phòng thí nghiệm lại bắt đầu làm biếng.
Thứ bảy chính là mùng một tháng mười, mọi người thảo luận xem sẽ đi đâu chơi trong kỳ nghỉ lễ. Nhưng chiếm đa số trong phòng thí nghiệm là cu li đam mê nghiên cứu, dự án hợp tác vẫn đang tiếp tục, nhiệm vụ Lưu Minh giao cho còn chưa hoàn thành. Tất cả mọi người đều cắn răng tỏ vẻ muốn hiến dâng cuộc đời mình cho khoa học.
Chử Vệ Lâm vỗ bàn một cái: “Ấy đừng, nghiên cứu khoa học là nghiên cứu khoa học, giải trí là giải trí, hai cái này lại không xung đột với nhau. ấy người cứ ngồi ở phòng thí nghiệm không ngại đau thắt lưng hả? Mà nè, chúng ta cùng nhau đi leo núi được không? Leo núi có thể rèn luyện cơ thể, ngắm phong cảnh dọc đường có thể gột rửa linh hồn, nghe cũng được ấy nhỉ? Chúng ta đến ngọn núi siêu nổi tiếng ở thành phố Lâm đi, cũng không xa, ngồi tàu cao tốc cũng chỉ mất nửa tiếng thôi.”
Một đám người trí thức “yếu xương” vừa nghe tin phải leo núi, đồng loạt lập tức lắc đầu nói không đi, chỉ có Khang Chước đang nghịch điện thoại không nói gì. Thế là Chử Vệ Lâm cười tủm tỉm tiến lại gần: “Bạn học Tiểu Chước, dành chút thời gian lên lịch leo núi hôm mùng một tháng mười nhé?”
Khang Chước cất điện thoại, nói mình đã có kế hoạch khác.
Chử Vệ Lâm không tin tà: “Cậu có kế hoạch gì? Không phải cậu đã chia tay với bạn trai rồi sao, mấy ngày nghỉ cậu không lên thư viện thì chắc cũng ở phòng thí nghiệm chứ gì?”
Đúng lúc Thái Đồng đi từ phòng bên cạnh sang, nghe thấy câu này lập tức phản bác: “Chia tay rồi thì thế nào, lỡ như Khang Chước lại tìm được người yêu mới thì sao?”
Anh tiến lại gần buôn dưa: “Mọi người không biết đâu, chiều thứ sáu tuần trước, hôm sinh viên năm nhất đến tham quan phòng thí nghiệm đó. Năm sáu tình nguyện viên chia nhau dẫn đội giới thiệu, chỉ riêng đội của Khang Chước là cả biển người đông nghịt, không rõ là tham quan phòng thí nghiệm hay là tham quan cậu ấy. Tôi cảm thấy lúc ấy tôi mà bày một quầy hàng ở trước cửa phòng thí nghiệm bán mã QR WeChat của Khang Chước, thì nhất định tôi sẽ trở thành người giàu nhất phòng thí nghiệm đấy.”
“Đàn anh, anh đừng nói lung tung.” Lỗ tai của Khang Chước nóng lên, “Bọn họ kết bạn với em chỉ muốn tư vấn làm thế nào để vào phòng thí nghiệm thôi.”
Thái Đồng hiểu rất rõ: “Vậy chắc chắn, người nói toẹt ra muốn đuổi theo cậu thì đều bị cậu từ chối hết rồi.”
Vì thế một đám bạn đồng môn thiếu đạo đức trong phòng thí nghiệm bắt đầu một cuộc thảo luận học thuật sôi nổi về việc Alpha nào thích hợp với Khang Chước.
Có người nói tính cách của Khang Chước quá mềm yếu, nên tìm một Alpha dịu dàng tốt tính biết chăm sóc người khác. Có người nói Khang Chước đam mê học thuật, nên tìm một Alpha bách khoa có cùng chí hướng. Còn có người nói tìm một Alpha đẹp trai giàu có, bằng không sẽ không xứng với ngoại hình và gia thế của Khang Chước…
Mới đầu Khang Chước không để ý tới mấy lời nói hươu nói vượn của bọn họ, nhưng cậu ngồi bên cạnh lắng nghe, càng nghe càng cảm thấy giống người nào đó.
“Giống như một hormone có thể ứng với nhiều loại tế bào đích, nhưng thực tế chỉ có thể hoạt động trên một tế bào nhất định. Chúng ta nói nhiều như vậy nhưng vẫn phải hỏi suy nghĩ của Khang Chước một chút chứ nhỉ,” Chử Vệ Lâm chọc cùi chỏ vào người Khang Chước, “Bạn học Tiểu Chước, cậu thích Alpha như thế nào?”
Dáng vẻ Quyền Hoa Thần rũ mắt xem văn kiện chợt lóe lên trong đầu cậu, Khang Chước vô thức thốt ra: “Tôi thích, Alpha mắt một mí.”