Chương 39

Ảnh hưởng của sự kiện con thỏ lớn hơn rất nhiều so với những gì Chử Vệ Lâm tưởng tượng. Sau khi giảng viên môn giải phẫu biết chuyện này, mỗi khi lên lớp nhất định sẽ lôi Chử Vệ Lâm ra làm ví dụ giảng dạy, từ đó thanh danh của Chử Vệ Lâm truyền khắp đại học A. Thế cho nên một tuần sau, lúc Chử Vệ Lâm và Khang Chước tan học đi trên đường, vẫn sẽ có bạn học không quen biết nhìn thấy Chử Vệ Lâm mà cười trộm.

Chử Vệ Lâm rất buồn, anh giống hệt một cô vợ nhỏ chui vào vòng tay của Khang Chước che mặt kêu áu áu áu, nói mình không muốn sống nữa.

Khang Chước vỗ vỗ đầu Chử Vệ Lâm, an ủi: “Không sao đâu, dù gì một đời cũng trôi qua rất nhanh.”

“Hu hu hu…” Chử Vệ Lâm ôm đầu gào thét, “Chuyện này truyền ra ngoài thì tôi còn tìm người yêu kiểu gì đây?”

Lúc này một bóng dáng quen thuộc đi về phía hai người. Thân hình cao lớn, bước đi nhẹ nhàng như gió, rất có khí chất của nam minh tinh khi đi trên thảm đỏ.

Khang Chước chọc cùi chỏ vào người Chử Vệ Lâm: “Người yêu của anh tới rồi kìa.”

“Người yêu nào?” Chử Vệ Lâm nghi hoặc ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy Diêu Viễn ở trước mặt. Anh lập tức xoay người đẩy Khang Chước quay về đường cũ, “Mau đi nhanh! Chúng ta đổi đường khác đến căng tin!”

Khang Chước đứng yên không nhúc nhích, cố ý nói: “Anh muốn đến căng tin à? Nhưng tôi không ăn trưa ở trường đâu nha.”

“Hả?!”

Khang Chước không nói dối, vừa nãy lúc cậu đang trên lớp thì nhận được tin nhắn của Quyền Tiêu. Nói rằng sáng nay bà có chiên cá cơm khô, bảo Khang Chước buổi trưa đến lấy một ít mang về trường ăn, làm đồ ăn vặt hay ăn với cơm đều được.

Vài giây nán lại cũng đủ để Diêu Viễn bước đến chặn trước mặt hai người: “Sắp đi căng tin à?”

Khang Chước lịch sự nở nụ cười với Diêu Viễn: “Buổi trưa tôi về nhà ăn cơm, hai người đi cùng nhau đi.”

“Này!” Chử Vệ Lâm hô to tên Khang Chước, nhưng Khang Chước không hề quay đầu lại.

Rơi vào đường cùng, Chử Vệ Lâm chỉ có thể miễn cưỡng mà hỏi Diêu Viễn: “Sao cậu lại tới đây?” Giọng điệu giống như có thâm cừu đại hận suốt tám đời với người nọ.

Trong khoảng thời gian này Diêu Viễn luôn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt Chử Vệ Lâm. Có đôi khi là ngồi đối diện với anh ở phòng tự học, có đôi khi là đến ký túc xá mượn đồ. Song một lớp tự chọn có rất nhiều chỗ trống nhưng nhất quyết phải ngồi ở hàng ghế phía trước anh… Nhưng mà Chử Vệ Lâm hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy Diêu Viễn, anh sẽ không nhịn được mà nhớ lại trải nghiệm muốn đội quần sáng hôm đó.

Diêu Viễn dường như không nghe ra vẻ gượng gạo của anh, trên mặt vẫn duy trì biểu tình lạnh lùng như nam minh tinh: “Đến bệnh xá kiểm tra lại chưa? Cơ thể cậu không sao chứ?”

“Khỏe lâu rồi!” Chử Vệ Lâm cảnh giác nhìn hắn, “Cậu tới là hỏi tôi chuyện này hả?”

“Tôi có mấy chỗ không hiểu về nuôi cấy mô, muốn cậu chỉ bảo một chút.” Diêu Viễn nói, “Cùng tới căng tin đi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Kể từ sau ngày sinh nhật của Doãn Đông Phàm, Khang Chước vẫn chưa gặp lại Quyền Tiêu. Một mặt là quả thực không có việc gì để gặp, mặt khác là Khang Chước cảm thấy hai người gặp nhau chắc chắn sẽ lúng túng khó xử.

Thế nhưng sau khi gặp mặt, Quyền Tiêu lại không nhắc tới một chữ nào liên quan đến chuyện của Doãn Đông Phàm, chỉ quan tâm đến việc học tập và sức khỏe của Khang Chước. Bà nói gần đây trời đổi mùa, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, nhất định phải nhớ mặc thêm quần áo, còn tặng Khang Chước hai chiếc áo khoác. Ban đầu Khang Chước không chịu nhận, Quyền Tiêu nói size áo này chỉ có cậu mặc vừa, tag cũng đều bị tháo ra hết rồi, cậu không mặc thì không ai mặc được đâu, Khang Chước chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.

Buổi trưa ăn cơm xong, Khang Chước mang theo một hộp cá cơm khô và hai túi quần áo mới lên xe. Quyền Tiêu hỏi Khang Chước có thể tiện đường đưa bà đến đại học B không, bà muốn đưa chút đồ cho Doãn Đông Phàm.

Đưa đồ xong, chắc chắn Quyền Tiêu còn phải quay về công ty, hoàn toàn ngược hướng với đại học B, vì thế Khang Chước đề nghị nói: “Dì Tiêu, dì đừng đi, để cháu mang qua cho Đông Phàm, dù sao trường học của chúng cháu cũng gần nhau.”

Quyền Tiêu từ chối: “Nó vừa mới làm những chuyện như vậy với cháu, cháu chắc chắn không muốn gặp lại nó, vẫn là để dì tự mình đi.”

“Dù nói thế nào thì em ấy vẫn là em trai cháu, chăm sóc em trai là chuyện nên làm. Hơn nữa chỉ là đưa chút đồ qua đó mà thôi, không sao đâu ạ.”

Khang Chước lại khuyên Quyền Tiêu thêm vài câu, lúc này Quyền Tiêu mới đồng ý, bỏ một vali toàn quần áo và một hộp cá cơm khô khác vào trong cốp xe, trước khi đi dặn dò Khang Chước lái xe cẩn thận.

Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Quyền Tiêu trong gương chiếu hậu, Khang Chước mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu có thể cảm giác được, Quyền Tiêu vẫn còn vài phần hy vọng cậu có thể tái hợp với Doãn Đông Phàm. Nhưng bà lại cảm thấy điều này không tốt cho Khang Chước, vậy nên mới thiết kế một màn như thế, cố ý để Khang Chước và Doãn Đông Phàm gặp nhau.

Hơn hết Khang Chước hoàn toàn có thể hiểu được tại sao bà lại làm vậy, dù gì bà cũng là mẹ của Doãn Đông Phàm.

Với lại nếu thật sự muốn tính toán rạch ròi, sau khi Aya qua đời, chính Quyền Tiêu đã thay Aya đóng vai người mẹ chăm sóc cho Khang Chước. Khang Chước cảm kích bà như thế nào cũng không đủ, bởi vậy hiện tại chỉ là đi đưa chút đồ cho Doãn Đông Phàm thì Khang Chước vẫn có thể chấp nhận.

Sinh viên năm nhất vừa mới khai giảng có hai tuần học huấn luyện quân sự. Tuần đầu tiên thời tiết còn rất nóng, sang tuần thứ hai trời bắt đầu đổ mưa vào buổi tối, thời tiết đột ngột giảm lạnh. Nhưng hôm nay khi mặt trời ló dạng, nước đọng trên mặt đất dần dần bốc hơi, không khí trở nên ẩm ướt và oi bức.

Khang Chước nghĩ tới huấn luyện quân sự rất vất vả, sợ làm lỡ giờ nghỉ trưa của Doãn Đông Phàm. Cho nên cậu định trực tiếp gửi đồ ở phòng quản lý ký túc xá, đợi khi nào Doãn Đông Phàm rảnh rỗi thì tự mình đi lấy, như vậy cũng có thể tránh phải gặp mặt trực tiếp.

Vì vậy, vào khoảng một giờ rưỡi chiều, Khang Chước dừng xe ở gần khu ký túc xá của đại học B, sau đó hỏi qua một vài sinh viên tìm được ký túc xá của Doãn Đông Phàm.

Thời gian này chắc hẳn là lúc các tân sinh viên đều đang nghỉ trưa, bên ngoài ký túc xá không có một bóng người. Khang Chước đi vào một tòa ký túc xá, hỏi quản lý chỗ này có phải “tòa 19 khu Nam” không, quản lý nói Omega ở tòa 19O này, còn Alpha đều ở tòa 19A ở phía sau. Khang Chước nói cảm ơn, xách theo hộp cá cơm khô và vali đi về phía tòa ký túc xá phía sau.

Cậu đi tới chỗ ngoặt, đang chuẩn bị đi về phía cửa ký túc xá thì đột nhiên nhìn thấy hai sinh viên mặc quân phục rằn ri đứng bên cạnh bồn hoa trước ký túc xá. Một người hơi thấp đứng đối diện với Khang Chước là Tô Vân Tường, còn một người khác đưa lưng về phía Khang Chước, nhìn thân hình thì tám chín phần mười chính là Doãn Đông Phàm.

Khang Chước đứng nguyên tại chỗ, do dự có nên quay lại vào lúc khác không.

Nhưng cậu đã dùng một giờ nghỉ trưa để tìm tới đây, chẳng lẽ buổi chiều còn phải vì chuyện này mà lãng phí thêm một giờ nữa sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đáng để làm vậy.

Dường như Doãn Đông Phàm và Tô Vân Tường đang tranh luận về chuyện gì đó, biểu cảm của Tô Vân Tường không được tốt lắm, dáng vẻ sốt ruột cầu xin. Cậu ta muốn kéo lấy Doãn Đông Phàm nhưng Doãn Đông Phàm lại tránh đi.

Khang Chước cũng chẳng thông cảm với Tô Vân Tường, nhưng đứng ở góc độ của Omega, Khang Chước càng phẫn nộ với hành vi của Doãn Đông Phàm hơn.

Lúc trước khi y và Khang Chước ở bên nhau, y suy tính đủ cách để thỏa mãn ham muốn bản thân, không ngờ lại đánh dấu Tô Vân Tường.

Hiện tại sau khi hai người chia tay, y vứt bỏ Tô Vân Tường quay sang theo đuổi Khang Chước một lần nữa.

Khang Chước nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng dì Quyền Tiêu và chú Doãn Kiệt đều là người rất tốt, tại sao Doãn Đông Phàm lại có tính nết như vậy được.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói lóa đến mức làm cho Khang Chước không thể mở mắt, cậu định tìm một chỗ râm mát để tránh đi một lát, chờ bọn họ kết thúc thì lại qua. Nhưng cậu chưa kịp nhấc chân rời đi thì Doãn Đông Phàm đã xoay người trước một bước, tầm mắt vừa vặn đối diện với Khang Chước.

“Khang Chước!”

Doãn Đông Phàm bỏ lại Tô Vân Tường, sải bước chạy về phía Khang Chước, dường như chỉ sợ một giây sau cậu sẽ biến mất.

Khang Chước nhìn về phía đằng sau y, chỉ thấy Tô Vân Tường đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt âm u tăm tối nhìn Khang Chước.

“Khang Chước, sao anh lại tới đây?” Trong giọng nói của Doãn Đông Phàm mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, một tuần huấn luyện quân sự đã làm y rám nắng đi nhiều, nhưng nhìn trạng thái của y thì có lẽ đã trải qua khá tốt.

“Dì Tiêu bảo anh đưa đồ cho em.” Khang Chước nhét hộp thức ăn và vali cho Doãn Đông Phàm, “Hai người tiếp tục đi, anh đi đây.”

“Chờ đã! Khang Chước, anh chờ một chút. Anh khoan đi đã, em không có gì với cậu ta hết!” Doãn Đông Phàm đuổi theo Khang Chước, vội vàng giải thích, “Là cậu ta đột nhiên tới tìm em, nói chuyện của ba cậu ta ở công ty, cũng không phải như anh nghĩ đâu!”

“Em không cần giải thích những chuyện này với anh, anh không hề có hứng thú với chuyện của hai người.” Khang Chước dừng bước, nghiêm túc nói với y, “Đừng đi theo anh nữa, nếu không có việc gì thì mau về nghỉ ngơi đi, buổi chiều em còn phải huấn luyện quân sự.”

“Anh quan tâm đến em sao?” Doãn Đông Phàm giống như không hiểu điều cậu nói, sửng sốt một lúc, sau đó bỗng nhiên bật cười, “Khang Chước, có phải anh ghen không?”

“?”

Khang Chước trợn tròn mắt, cậu thật sự rất tức giận, cậu muốn chửi thề. Nhưng sau một hồi nghĩ nát óc, dường như trong tất cả những lời tục tĩu mà cậu nghĩ được, không có một câu nào không mang theo chữ “mẹ”. Cậu không thể bất kính với Quyền Tiêu, cuối cùng vẫn cố gắng nghẹn về, chỉ nói một câu “Đừng đi theo anh nữa”, sau đó bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.

Ngồi lại trong xe, tâm trạng của Khang Chước vô cùng suy sụp, không phải vì cậu bắt gặp Doãn Đông Phàm và Tô Vân Tường lại đang lôi kéo nhau, mà là rốt cuộc cậu đã nhìn rõ Doãn Đông Phàm.

Sau khi thoát khỏi kính lọc của tình yêu, cuối cùng Khang Chước cũng đứng dưới góc độ của một người ngoài cuộc, minh mẫn nhìn thấu thái độ làm người của Doãn Đông Phàm.

Khang Chước cảm thấy rất buồn, cậu không thể nói chính xác mình buồn vì điều gì. Có thể là cậu nhìn thấy quá khứ của bản thân từ trên người Tô Vân Tường, hoặc có thể là hối hận vì đã lãng phí bốn năm thanh xuân của mình vào một người như vậy. Hoặc cũng có thể đơn thuần chỉ là cậu bị Doãn Đông Phàm làm cho tức giận.

Đột nhiên, một sự thôi thúc bắt đầu nảy sinh trong lòng Khang Chước. Cậu muốn nhìn thấy Quyền Hoa Thần ngay bây giờ.

Nhưng lý trí nói cho Khang Chước biết, thời gian hiện tại không thích hợp. Lúc này đã gần hai giờ chiều, Quyền Hoa Thần sắp bắt đầu làm việc, chính Khang Chước cũng còn có tiết học, bọn họ đều không tiện gặp nhau. Nhưng Khang Chước lại muốn lập tức nhìn thấy hắn.

Giờ khắc này Khang Chước vẫn không rõ sự thôi thúc này đến từ đâu. Về sau khi đã trải qua nhiều lần lảo đảo vấp ngã, Khang Chước dần dần hiểu được, sự thôi thúc này có lẽ giống như bản năng của con người. Gặp phải ánh sáng mạnh sẽ nhắm mắt lại, chạm vào nhiệt độ cao sẽ rụt tay về, khi Khang Chước bị thương sẽ bất giác muốn nhận được sự bảo vệ của Quyền Hoa Thần.

Cho dù Khang Chước vẫn chưa ý thức được điểm này, nhưng trong tiềm thức của cậu đã nói cho cậu biết, chỉ cần ở bên Quyền Hoa Thần là cậu sẽ được an toàn.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Khang Chước cầm lấy điện thoại lên và bấm số di động của Quyền Hoa Thần.