Chương 49: Đánh (3)

Căn phòng ngủ dường như yên tĩnh lại, mùi vị da^ʍ mỹ tanh ngọt vẫn còn quẩn trong không khí, xen lẫn tiếng thở dốc của nam nữ rất rõ ràng.

Tần Cảnh Chi đợi kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ qua đi, anh luyến tiếc nhấc tiểu huynh đệ ra khỏi động huyệt, rồi đem thân thể mềm nhũn như con chi chi của Mộ An lật lại.

Gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm những giọt mồ hôi, gò má ửng đỏ, ánh mắt ướŧ áŧ mơ màng cùng đôi môi đỏ khẽ hé mở thở từng hơi yếu ớt. Trông bộ dạng bị chà đạp thảm hại của Mộ An, cậu nhỏ của Tần Cảnh Chi lại hưng phấn cứng lên.

Cảm nhận được cự vật của anh lại cứng rắn, chọc chọc vào bắp đùi non mềm, Mộ An sợ hãi, nước mắt tí tách rơi, nức nở nói không thành lời:

- Hu… em không… dám nữa hức… hu hu Cảnh Chi… hức… tha cho em… hu hu em … aaaaaa…

Không đợi bé con nói hết câu, Tần Cảnh Chi bất ngờ đem tiểu huynh đệ cắm thật sâu vào động nhỏ đầy nước. Môi anh vừa mơn trớn cánh môi mềm mại, vừa cất tiếng trầm khàn dụ dỗ:

- Bảo bối, một lần nữa thôi.

- Hức… không… ưm…

Chớp thời cơ môi cô hé mở, Tần Cảnh Chi đưa lưỡi xâm nhập vào trong miệng nhỏ, rồi trực tiếp quấn lấy chiếc lưỡi ngon ngọt của cô mà mυ"ŧ mát. Mộ An muốn trốn tránh, nhưng anh gắt gao truy đuổi, môi lưỡi hai người dây dưa càng ngày càng cuốn sâu.

Thấy cô gái nhỏ bị hôn đến mờ mịt, tay Tần Cảnh Chi mò lên bầu ngực mềm mại xoa nắn, đồng thời bên dưới hông cũng bắt đầu rút ra cắm vào nhịp nhàng chín nông một sâu.

Cỗ kɧoáı ©ảʍ tê dại từ các nơi mẫn cảm trên người mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ đầu óc, khiến cho Mộ An dần dần đắm chìm vào sóng tình. Cánh tay mảnh khảnh chủ động choàng qua cổ anh, hai chân thon dài vô thức mở rộng ra.

Nhận ra động tác thỏa hiệp nhỏ bé của An An, trong lòng Tần Cảnh Chi vô cùng vui sướиɠ, anh càng ra sức xỏ xiên vào động hoa. Vô tình cậu nhỏ đâm vào một điểm lạ, cô gái dưới thân run như cầy sấy, mật ngọt phun tràn trề cùng tiếng kêu mơ hồ.

Rời khỏi đôi môi đỏ mê hoặc, Tần Cảnh Chi vừa đâm, vừa xấu xa hỏi:

- Bảo bối, anh đánh em rất sướиɠ phải không? Rên lớn một chút, anh muốn nghe.

Nghe câu nói đầy ám muội của anh, mặt Mộ An đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô ra sức cắn chặt bờ môi dưới để ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ phát ra.



Phát hiện ra ý đồ của cô bé, Tần Cảnh Chi ác ý đem tiểu huynh đệ hung hăng chọc phá điểm lạ. Chẳng mấy chốc, cô gái nằm dưới chịu không nổi kí©h thí©ɧ mãnh liệt, thút thít kêu lên:

- Ư… nhẹ chút… hức… Cảnh Chi… nhẹ… ứ… aaa…

- Bảo bối, sướиɠ không hửm?

Ngón tay dài tùy hứng búng búng vài cái lên hạt đậu nhỏ trên bầu ngực trắng, như anh đang thả một lời đe dọa đến cô.

Mộ An yếu ớt khóc lóc chịu thua:

- Ưm… sướиɠ… Cảnh Chi… hức… nhẹ… hu hu hu

- Bảo bối ngoan, nên anh sẽ làm em sướиɠ hơn nữa.

Dứt lời, Tần Cảnh Chi bám chặt eo Mộ An, điên cuồng đâm vào huyệt nhỏ. Hai thân thể trần trụi bị hành động mạnh bạo của anh, mà phát ra những âm thanh “bạch, bạch, bạch” vô cùng ái muội.

- Bảo bối kẹp, thật thoải mái.

- Hức… không cần… ư… nhẹ chút…aaaa… hu hu ư… Cảnh Chi… không cần…hức… cứu… aaaaa…

Mộ An liên tục cao trào, khiến cơ thể run lẩy bẩy, miệng nhỏ không ngừng lớn tiếng rêи ɾỉ.

Tần Cảnh Chi vừa hưởng thụ cảm giác động nhỏ co rút chặt chẽ, vừa đâm chọc nhanh hơn. Sau khi, cắm rút hơn trăm cái nữa, anh mới ưỡn hông phun nòi giống nóng hổi của mình vào sâu trong thân thể cô.

Đột ngột bị bắn, Mộ An rùng mình hét lớn một tiếng, rồi cả người co giật như bị điện trích. Huyệt nhỏ co bóp dữ dội ép một lượng tinh binh lẫn mật ngọt tràn ra.

Khi cô gái nhỏ vẫn đang ngây ngất trong cao trào, thì Tần Cảnh Chi lại nhanh chóng thay đổi một tư thế khác, tiếp tục công cuộc cày cấy. Mộ An khóc lóc xin tha nhưng anh chẳng mảy may để ý.